Hắn che miệng cô lại, ngăn cản tiếng hét của cô.
An Nhiên há miệng hung hăng cắn vào lòng bàn tay hắn, máu vừa tanh vừa mặn chảy xuôi vào trong miệng làm cô muốn nôn mửa. Đầu gối giơ lên đều bị hắn áp chế, cô sợ hãi, hai chân không ngừng giãy giụa, nhưng dưới người là bờ cát ướt, cô giãy giụa chỉ càng làm cho mình lún xuống thêm sâu hơn.
Cô giãy dụa lại càng làm cho cái kia của hắn thêm cứng rắn, bàn tay đang nắm hông cô sức lực lớn đến nỗi như muốn bẻ gãy eo cô.
Ruốt cuộc thân hình đang kìm kẹp cô cũng buông lỏng rồi nặng nề đổ xuống người cô, chất lỏng dinh dính cách chiếc quần mỏng chạm tới trên đùi cô.
Hắn nằm ở trên người cô thở dốc, gương mặt dán chặt lên nơi mềm mại trước ngực cô. An Nhiên chợt cong đầu gối lên đẩy người hắn ngã sang bên cạnh, nhếch nhác bò dậy, xấu hổ không chịu nổi, "Anh. . . . . . !" Cô hung hãn nắm cổ áo hắn, nặng nề tát hắn một cái.
Hai mắt Khâu Thiếu Trạch vô hồn nhìn bầu trời đêm, ngồi phịch ở trên bờ cát như xác chết.
An Nhiên lảo đảo đứng lên, gió biển thổi qua, cảm giác trơn dính trên đùi càng rõ ràng. Cô nhào vào trong nước biển, liều mạng lau rửa bắp đùi. Lúc nãy trên đùi bị cát ma sát làm rách da, ngâm trong nước biển càng thêm đau rát.
Trong lòng cô không nói ra được bao nhiêu uất ức, khổ sở cùng hốt hoảng. Chà xát lung tung một lúc, hai cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128591/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.