Buổi tối trước ngày đi Thượng Hải, Tô Vận mất ngủ
Thành phố đó đem lại cho cô những điều ngọt ngào, nhưng thống khổ lại còn nhiều hơn thế, thậm chí nó còn huỷ hoại tất cả những kí ức đẹp đẽ của cô ở nơi này.
Thậm chí mọi chi tiết về những ngày tháng đen tối ấy sau 5 năm vẫn không hề lu mờ, chúng vẫn rõ nét, hiển hiện ngay trước mắt cô.
Cô không biết lần này đi cùng Tưởng Mộ Thừa đến đấy là đúng hay sai, nhưng chỉ nghĩ đến 10 ngày không được gặp anh, trong lòng cô lại trống rỗng bất an.
Tô Vận chui vào làm tổ trong lòng Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa đang thiu thiu ngủ, thấy cô cử động liền mơ màng mở mắt ra. Tuy rằng trong bóng tối anh không thấy gì nhưng vẫn dùng sức ôm cô vào lòng thật chặt.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Em vừa mới tỉnh.”
Tưởng Mộ Thừa dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng bỗng lập tức xoay người, đè lên người cô, chui đầu vào trước ngực cô lưu luyến không rời.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh chạm vào nơi mẫn cảm của, dễ dàng khơi lên du͙ƈ vọиɠ trong lòng cô.
Tô Vận mở mắt, lặng lẽ cảm nhận những điều tốt đẹp anh dành cho mình. Cô không biết có phải mọi người phụ nữ đều như vậy không, hay mỗi mình cô là sắc nữ, hoặc cũng có thế là mỗi lần, Tưởng Mộ Thừa đều đem đến cho cô những cảm xúc kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó quên.
Anh vừa ôn nhu, lại vừa cuồng dã.
Mặc kệ là thế nào, cô đều không kìm được mà tham luyến.
Ngón tay Tưởng Mộ Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907970/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.