Tô Vận tưởng là điện thoại công việc của anh, cũng không hỏi nhiều, chỉ là nghe thấy câu nói 'Từ khi nào tôi là người cô muốn gặp là gặp?' nghĩ Tưởng Mộ Thừa đúng là ngang ngược. 
Thế nên chọc anh: "Sau này có phải em muốn gặp anh cũng phải hẹn trước với thư kí không hả?" 
Vì phía trước có xe, Tưởng Mộ Thừa ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Em nghĩ thì đến." Lời nói không đứng đắn tí nào. 
Tô Vận huých khuỷu tay, bảo anh ngồi ngay ngắn. 
Tưởng Mộ Thừa Không nghe, càng ngày càng quá đáng, anh ôm cô vào lòng, nói nhỏ chỉ có hai người mới nghe được: "Đột nhiên anh không muốn ăn nữa, anh muốn ăn em." 
Tô Vận dùng khẩu hình nói: "Cút!" Đúng là t*ng trùng lên não. 
Tưởng Mộ Thừa không để ý cảnh cáo của Tô Vận, trực tiếp nói lái xe đi về chung cư, Tô Vận cũng không ngăn cản. 
Sau khi xuống xe, Tô Vận bị Tưởng Mộ Thừa kéo vào thang máy, Tô Vận cảm thấy giờ Tưởng Mộ Thừa lúc nào cũng có thể động dục, hơn nữa cũng không kiểm soát được. 
Bởi vì là thang máy gia đình, lá gan Tưởng Mộ Thừa cũng lớn hơn, kéo Tô Vận ôm vào lòng cúi đầu hôn cô, lúc đầu Tô Vận còn đánh anh một cái, nhưng không bao lâu đã chìm vào nụ hôn sâu của anh. 
Tô Vận không biết mình vào nhà bằng cách nào, khi bị Tưởng Mộ Thừa giam giữa lan can, cô đột nhiên giật mình, muốn thoát khỏi Tưởng Mộ Thừa, "Ở đây không được, nếu lỡ Nịnh Nịnh đi làm về gặp phải thì sao? Anh thả em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907958/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.