"Ta có nghe rằng Sở tiệp dư cầm nghệ tài ba, có lẽ cây đàn Sấm Mùa Xuân ở trong tay người mới tránh khỏi lớp bụi thời gian." Ta khẽ than, rồi bảo, "Bão Cầm, đem Sấm Mùa Xuân tặng cho Sở tiệp dư."
Sở tiệp dư nâng niu cây đàn, cúi mình chào ta: "Đa tạ Tống tiệp dư đã thành toàn."
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và nàng. Tuy nàng có tâm cơ, nhưng trước những điều nàng yêu thích, nàng chẳng bao giờ che giấu. Chỉ riêng điểm này, miễn cưỡng cũng có thể xem là đáng mến.
Sau đó, ta đến thăm Vương Hi Trừng. Nàng thu mình trong chăn, tiếng khóc thút thít nhỏ dần.
"Trừng Nhi?"
Ta gọi khẽ.
Nàng liền chui ra, lao vào lòng ta, đôi má sưng đỏ, òa khóc to hơn: "Tỷ tỷ! Mặt Trừng Nhi đau quá!"
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa đôi mắt cũng sưng lên mất. Đã cho thái y xem qua chưa?" Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu giọng an ủi.
"Bộ dạng này muội không cần thái y đâu! Tỷ tỷ, người biết cách, người giúp muội tìm gì đó lau vết thương đi!"
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, van nài. Ta chỉ đành gật đầu: "Được rồi, ta giúp muội."
May mà trong cung vẫn còn chút thuốc tiêu sưng, ta giúp nàng bôi lên, sau đó nàng mới chịu ngoan ngoãn nằm lại trên giường.
"Tỷ tỷ, cây đàn Sấm Mùa Xuân kia hiếm lắm phải không?"
"Có gì đáng kể đâu, muội và ta đều không rành cầm nghệ. Cây đàn quý giá đến đâu mà vào tay chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-hoang-thuong-se-duoc-binh-an/3681438/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.