“Hai ngày trước ta mới nghĩ tới đi hỏi, ai ngờ tượng Quan Âm Tống Tử lại là do Hoàng Hậu ban tặng! Chọn đúng ngày mưa mà gửi tới!
“Ta đã đến tìm Hoàng Hậu, nàng chỉ bảo là có lòng tốt! Hoàng Thượng lại một lòng che chở! Nhưng ta biết, chính nàng đã hại c.h.ế.t con ta!
“Tống tiệp dư, ngươi hãy giúp ta! Nếu ngươi giúp, ta sẵn lòng vì ngươi làm bất cứ điều gì!”
“Thục phi nương nương, nếu xúc phạm Hoàng Hậu, đó là tội phải chết.”
Ta cúi đầu quỳ xuống, không dám thốt nên lời. Chống lại Hoàng Hậu mà chưa bị xử phạt, là vì có Hoàng Thượng che chở, nhưng tại sao ta lại phải mạo hiểm vì nàng?
“Nàng không dám! Nếu không phải cha ta từng giúp nàng…”
“Gì?” Ta bỗng ngẩng đầu, nhận ra mình thất thố, vội cúi xuống, “Vì sao phụ thân Thục phi nương nương lại giúp Hoàng Hậu?”
“Nhà chúng ta vốn là chỗ thân thiết lâu đời.”
Câu nói của Thục phi như đánh tan màn sương mù trước mắt ta.
Không lạ gì khi ta luôn cảm thấy có điều không ổn.
Thì ra kẻ đứng sau giật dây lại chính là nàng!
Hoàng Hậu, người luôn tỏ vẻ dịu dàng nhân từ ấy.
Như vậy, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
“Thục phi nương nương.”
Ta ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ chân thành, dịu dàng, rồi bảo Bão Cầm đứng ngoài canh cửa, không để ai lại gần.
“Thục phi nương nương có biết trước kia từng có chuyện bỏ mẹ giữ con?”
Thục phi thoáng ngạc nhiên: “Chuyện ấy xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-hoang-thuong-se-duoc-binh-an/3681433/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.