Cuối cùng cũng năn nỉ được vợ trở về Phạm Quốc Thiên Bảo rất cưng chiều tiểu Như, cô thích gì muốn gì cần gì anh cũng chiều hết mình.
Trương Ái Như về không bao lâu thì đám cưới của Trương Kiến Văn cũng được tiếng hành, đám cưới ở Phuket mọi người đều có mặt đầy đủ để chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Tối đó Phạm Quốc Thiên Bảo nắm tay Trương Ái Như đi dạo ngoài bãi biển, anh hỏi:
- Em có nhớ lần đó em ngồi khóc ở kia và có một bé gái người bản địa cầm một nhánh hoa đến tặng em không?
Trương Ái Như bất ngờ nhìn anh cô hỏi:
- Không lẽ…
- Ừm, là anh tặng em đó.
Đi đến cái ghế mà cô ngồi khóc hai người ngồi xuống anh tiếp tục nói:
- Lần đó anh đứng ở đằng kia, nhìn thấy em khóc mà anh sót lúc đó anh cứ nghĩ vì từ nhỏ anh luôn thương em, đến khi thấy em khóc vì anh thì anh mới sót như vậy.
Ôm cô vào lòng anh nói:
- Tiểu Như anh xin lỗi vì anh đã nhận ra anh yêu em quá trễ, để cho em rơi bao nhiêu nước mắt vì anh từ nay về sau em sẽ không phải rơi nước mắt vì anh nữa, anh hứa.
Trương Ái Như rất cảm động với lời nói của anh, cô ôm anh nói:
- Em rất vui Thiên Bảo cuối cùng thì anh cũng yêu em, từ trước đến giờ em không tranh dành anh với những cô gái khác bởi vì em biết cái gì thuộc về mình sẽ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-em-sao-anh-khong-tu-choi-ket-hon-/3490563/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.