Tối đó trở về Phạm Quốc Thiên Bảo đang rầu rĩ chuyện phải làm sao để Trương Ái Như nhớ lại anh, lúc này Trương Kiến Văn gọi đến, anh bắt máy:
- Alo, tớ nghe.
“Cậu dạo này có làm ăn với cái gã Phan Mạnh Hùng không?”
- Không tớ và hắn ta lâu rồi không có làm ăn chung, hắn còn cướp của tớ mấy lô hàng không được và đang cạnh tranh với tớ vài Casino ở Singapore nữa, mà cậu hỏi có gì không?
“Tớ cũng đang có công việc cạnh tranh với gã ta và có chuyện này nói ra cậu sẽ bất ngờ.”
- Chuyện gì?
“Vụ tai nạn của tiểu Như chính là người của hắn làm, người của tớ mới lấy khẩu cung được lúc trưa này.”
- Khốn nạn thật mà, chết tiệt.
Phạm Quốc Thiên Bảo vừa nói vừa tức giận đập tay xuống bàn, anh tức giận nói:
- Cái tên khốn đó muốn chơi thì chơi tay đôi với tớ, hà cớ gì lại đụng đến tiểu Như chứ.
“Cậu quên em ấy là ai à? Con bé là em tôi và nổi tiếng được tôi yêu thương cưng chiều, mục đích của hắn chính là muốn tôi và cậu đối đầu với nhau.”
- Khốn kiếp thật, rồi bây giờ cậu tính thế nào?
Trương Kiến Văn ở đầu dây bên kia nói:
“Muốn bắt rắn phải dụ rắn ra khỏi hang, trước hết ngoài mặt tôi và cậu cứ giả vờ rạch mặt nhau đi, khi hắn chui ra thì chúng ta bắt trọn gói.”
- Được rồi cứ theo ý của cậu, mà tiểu Như em ấy thế nào rồi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-em-sao-anh-khong-tu-choi-ket-hon-/3487464/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.