Quán thịt nướng Hàn Quốc ở đối diện cửa trung cư của bọn họ, đi bộ chỉ mất ba phút.
Gương mặt Phó Vịnh Bội buồn bực, bởi vì mình đang bị Vãn Vãn cẩn thận từng li từng tí đỡ, mà Giang Diệc Hãn đi bên cạnh Vãn Vãn, bày ra dáng vẻ ông chủ, khiến cho Phó Vịnh Bội ngay cả vạt áo anh cũng không sờ tới.
Gian phòng trong quán thịt nướng Hàn Quốc này là một căn phòng nhỏ độc lập, cảnh vật xung quanh rất tốt, trang hoàng tương đối có phòng tình của nước khác.
Phó Vịnh Bội cởi giày cao gót nhỏ dài ra, thói quen liền muốn đi tới bên cạnh Giang Diệc Hãn.
"Vãn Vãn." Nhưng mà Giang Diệc Hãn lại ngoắc ngoắc tay Vãn Vãn, hướng cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Vãn Vãn vội vàng đi tới, cùng anh vai kề vai ngồi chung một chỗ, còn Phó Vịnh Bội thì cô đơn chiếc bóng.
Rất khách sáo cùng lễ phép, Giang Diệc Hãn đem một quyển thực đơn đưa cho Phó Vịnh Bội trước, "Cô xem muốn ăn cái gì trước đi."
Phó Vịnh Bội mỉm cười, tao nhã lật thực đơn.
"Còn em, nha đầu, em muốn ăn cái gì?" Giang Diệc Hãn ôm lấy Vãn Vãn, lười biếng đem cằm mình đặt trên đầu vai Vãn Vãn, nhẹ giọng hỏi cô.
Tư thế thân mật này, rõ ràng là nam nữ đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.
Tốc độ lật thực đơn của Phó Vịnh Bội, chậm dần, một tờ dừng lại thật lâu.
Vãn Vãn đỏ mặt, mặc anh giống như không có xương dựa vào người mình, lật thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-dung-quay-ray/2370842/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.