"Bụng thật đói!" Có đồng nghiệp gào thét.
"Muốn ăn cái gì?" Giang Diệc Hãn tiện tay quăng một xấp thực đơn đến, nửa điểm ý định xuống bếp cũng không có.
Không phải tùy tiện con chó con mèo nào cũng có thể làm anh nể mặt nấu canh nấu cơm.
"Tôi không ăn ở đây, tôi đã hẹn Giang Thiệu Cạnh cùng đi ăn tối." Phó Vịnh Bội nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh, dừng lại một chút, lại cố ý nói, "Nhưng mà, nếu có người nguyện ý để cho mọi người nếm thử một chút tài nghệ của mình, tôi có thể hủy cuộc hẹn."
"Giang Hãn, cậu còn có thể nấu ăn?" Các đồng nghiệp vô cùng kinh ngạc.
"Có phải sợ thua tôi không? Mấy người muốn mượn cơ hội chạy mất? Tôi làm sao có thời gian rảnh rỗi mà xuống bếp!" Anh nhấc tay ném ra lá bài tốt, cười ha ha qua quít.
Các đồng nghiệp đều bị đả kích, hừ hừ, "Chúng tôi mới không sợ cậu, tiếp tục!"
Đề nghị của Phó Vịnh Bội, trở thành không người hưởng ứng.
"Vịnh Bội, cô có hẹn với anh trai tôi, bữa tối chúng tôi lại được ít đi một phần!" Giang Diệc Hãn cười cười, không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.
"Nếu không gọi pizza được không?! Cần gì phiền phức, xào rau quá tốn thời gian, chúng ta tiếp tục chiến đấu, đem hết tiền thua thắng trở lại!" Lập tức có đồng nghiệp la ầm lên.
"Phóng ngựa qua đây đi!" Tiếng cười của anh rất vui vẻ.
Vãn Vãn không có sở trường kết giao bạn bè, vẫn yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-dung-quay-ray/2370825/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.