Vãn Vãn giống như biến mất khỏi thế gian!
Đêm hôm ấy, rốt cuộc cảm thấy lỗ tai không còn cảm giác nóng nữa, Giang Thiệu Cạnh quay đầu lại, nhưng lại phát hiện phía sau không có một bóng người.
Lần đầu tiên anh cầu hôn người khác, chờ đợi được là.... cô chạy? !
Lúc ấy, tâm tình của anh cực kỳ tức giận đến khó có thể hình dung.
Anh lập tức đi ô-tô về nhà, bên trong biệt thự lại là một màu đen như mực.
Giận, thật rất giận, thì ra là thỏ cũng có lúc phản kháng? Giận dữ ngút trời, anh lập tức lại lái xe một tiếng đồng hồ đến nhà của cô.
Cũng là một màu tối đen, anh bắt đầu đập cửa.
"Hạ Vị Vãn, cô đi ra cho tôi, đứng trốn tránh tôi nữa!" Anh giận dữ mắng mỏ.
Chẳng lẽ anh đáng sợ như vậy? Anh ghê tởm đến vậy sao!
Cửa bị anh đập đến không ngừng chấn động, hơn nữa anh không ngừng gào thét, làm những nhà gần đó khiếu nại. Nhân viên cao ốc đi lên ngăn cản, nói rất xác định, hoàn toàn không có nhìn thấy cô về nhà.
Rốt cuộc đây là thế nào! Giang Thiệu Cạnh cảm giác mình quả thật giống một đứa ngốc, trong ngực chèn ép một đốm lửa, muốn tìm người phát tiết cũng không được.
Đốm lửa này đốt tới Yến Thiên Hạ, đám cấp dưới của anh, người nào cũng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ gió bão quét qua, cây non chết vô tội.
Đúng lúc này, Giang Thiệu Cạnh phát hiện lại có thể không thấy Giang Diệc Hãn rành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-dung-quay-ray/2370741/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.