Dương Duy ôm bé con vào lòng. Anh hôn lên mái tóc mong manh của con: “Dương Hạo! Ba thật đáng chết! Ba có lỗi với hai mẹ con con! Con tha lỗi cho ba nha!” Anh bật khóc hu hu.
Có lẽ, trái tim đang chênh vênh của anh rất cần một điểm tựa để anh có thêm niềm tin và động lực nhen lại lửa hôn nhân mà từ lâu anh đã vô tâm để mái ấm dần nguội lạnh.
Một tiếng ba thiêng liêng cứ thế rót vào lòng Dương Hạo khiến bé con vui sướng không thôi. Ở lớp mầm của cậu chỉ có mỗi cậu là không có ba. Cậu cũng chẳng biết vì sao mình lại khác với các bạn? Mỗi lần nghe nhỏ bạn ngồi bên cạnh khoe có ba làm ngựa cưỡi rất ư là sướng, cậu liền ao ước mình cũng có một người ba.
Bây giờ tự nhiên nhặt được người ba vừa từ trên trời rơi xuống, Dương Hạo cười tít cả mắt. Cậu ôm lấy cổ ông chú. Hôn khắp mặt mũi để cảm nhận. Rõ ràng là một người bằng xương bằng thịt. Vậy mà, Dương Hạo vẫn cứ sợ mình mơ, cậu nhìn chằm chằm vào mắt chú: “Chú nói thật chứ?”
Dương Duy bẹo má bé con, anh gật đầu: “Thật!”
Trên môi, trong đáy mắt Dương Hạo lấp lánh nụ cười. Nhưng cậu bé vẫn chưa yên tâm, dặn thêm ông chú: “Chú đừng làm Dương Hạo mừng hụt nha? Hàng ngày con thấy các bạn được ba đưa đi học con thèm lắm á! Nhưng con sợ mẹ buồn, con không có dám đòi.”
Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Dương Duy thấy ấm cả lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595325/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.