Ngọc Dao cứ ngỡ mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức đó. Cô không ngờ Dương Duy thế mà khom người bế Hải Băng. 
Giây phút anh chuẩn bị nhấc bước chân, Ngọc Dao, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ông xã, bà xã ở đây mà! Anh bế ai đó?” 
Bàn chân Dương Duy hóa đá. Cánh tay anh chừng như muốn buông. 
“Anh mà bỏ em xuống...bí mật anh muốn cất giấu sẽ được phanh phui!” 
Dương Duy nhìn Hải Băng thầm đánh giá độ xác thương lời cô ta vừa nói. Bắt gặp ánh mắt bất chấp tất cả sẵn sàng hủy diệt mọi thứ nếu anh khăng khăng làm theo ý, Dương Duy nghiêng đầu nói với Ngọc Dao: “Chân cô ấy bị đau. Em về phòng, rồi anh về!” 
Ngọc Dao cuộn chặt hai bàn tay, đôi mắt ngấn lệ, cố níu kéo: “Em đứng đây đợi anh, vợ chồng mình cùng về!” 
Dương Duy tự nhiên cáu: “Không cần thiết! Anh tự biết đường!” 
“Ông xã!” 
“Ngoan nghe lời!” 
Nói dứt lời, Dương Duy bế người đi. 
Qua bờ vai anh, Ngọc Dao thấy đôi mắt đắc ý và nụ cười nhếch mép của cô ta. 
Cô không cam: “Ông xã! Anh nhớ mau! Em đợi anh!” Ngọc Dao đi theo anh thêm vài bước, nói sau bóng lưng thẳng tắp đang ôm người tình cũ hướng về bãi đỗ xe. Cô lặng người nhìn chiếc BMW rời đi ngay trước mắt. 
Không biết chồng cô đưa ả tình nhân về đâu và làm gì? Mà cô đợi mãi vẫn không thấy anh trở lại. 
Bình minh đã qua tự đời nào. Nắng nhuộm vàng thảm cỏ. Nắng gay gắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595309/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.