Bữa cơm này các cô ăn thật sự no đến thở không được rồi, các bác nhà bếp bới cho mỗi người một núi cơm, thêm mấy núi nhỏ tau thịt cá các loại.
Ba cô gái nhỏ ăn đến mặt mày từ vui vẻ đến nhăn nhó cả lên.
Ai nha, thật là no.
Sau khi ăn xong, ba cô đi dạo một vòng để tiêu cơm ở đây được hai ngày mọi người ai ai cũng biết đến sự hiện diện của ba cô nên không còn nháo nhào như ngày đầu nữa, điều này cũng khiến cho cả ba thở phào nhẹ nhõm.
Y Nhi vừa đi mắt vừa nhìn khắp nơi tìm kiếm một bóng hình nào đó.
Ha, xam ra ông trời cũng không phụ lòng người nha, khi các cô đi đến sân tập bắn liền thấy người đang tìm.
Nói đúng nhất các cô là do anh dạy súng cũng đã sờ cũng đã cầm, cũng đã lấp nhưng mà bắn bằng đạn thật thì ha ha ha trong chương trình không có a, cho nên từ đầu đến cuối các cô xem nó như cục sắt vô dụng, có khi còn xem nó là cái gói ôm ôm ngủ khi mà được nghỉ giải lao nha.
Nhưng.
Hôm nay thì không phải vậy, ngày hôm nay các cô tận mắt chứng khiến cái gối ôm kia thể hiện thật sự công năng của nó nha.
Ha, các anh súng ơi phải phục thù cho bọn em đi a, thật bẻ mặt mà.
Bọn họ không thể đến gần nơi luyện tập nếu không được cho phép, cho nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa, gốc độ trên cao nhìn xuống như vậy Y Nhi cũng khá hài lòng vì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xuat-ban-khi-quan-nhan-yeu/4434016/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.