Sao… Sao trên đời này lại có thể tồn tại một người khó coi như vậy chứ? Gen của nhà tên này có phải có vấn đề rồi không? Răng hô đã hô thì nên ngậm miệng lại, cứ cười dâm tà là thế nào? Mũi thì tẹt, mắt thì nhỏ, thế mà cứ hếch lên như con chim khổng tước (ý nói rất kiêu ngạo). Phi! Cô ở đây nói bậy gì thế này? Khổng tước đẹp như vậy, đem so sánh với người trước mắt quả thật là vũ nhục nó. Nhìn bộ quần áo lòe loẹt mà anh ta mặc là cô biết chắc anh ta là một hoa hoa công tử điển hình.
“Ồ, cậu không biết sao? Đây là chủ tịch của Hàn thị nha!”
Một giọng nói cợt nhả mang theo phần châm chọc vang lên. Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về người mới xuất hiện. Là ai nhỉ? Gương mặt này nhìn có chút quen, cô đã gặp ở đâu chứ? Nha? Anh ta chẳng phải là bạn học của Hàn Huyên sao? Trong buổi tiệc sinh nhật Hàn Huyên, theo trí nhớ của thân thể thì lần đó anh ta đẩy Hàn Thanh Dao vào hồ bơi nên Hàn Thanh Dao mới bị sốt, và cô xuyên tới đây. Đã không gặp thì thôi, nếu gặp rồi thì nợ mới nợ cũ tính rõ ràng một lượt. Cô không phải là quả hồng mềm ai muốn nắn muốn bóp gì cũng được.
“ Cậu không phải là bạn học của Hàn Huyên sao? Không ngờ người như cậu cũng có thể xuất hiện ở mấy chỗ như thế này!”
Dạ Tử Quân nhìn Hàn Thanh Dao có chút bất ngờ. Anh rõ ràng nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xong-nu-chu-trung-sinh/52512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.