Chương trước
Chương sau
Chạy trốn đương nhiên là không kịp.
Cecil quả thực không nhìn thấy Tổ Vũ hiện đang ẩn thân.
Nhưng y lại nhìn thấy được Tiểu Griffin đột nhiên xuất hiện ở phía trước cái ghế dài vốn không có bất cứ người nào kia, lại còn là tư thế từ trên không nhảy xuống.
Cho nên Tổ Vũ đang trốn ở đâu, vừa nhìn liền biết.
Tiểu Griffin lộc cộc chạy tới, giống một viên đạn pháo vọt vào trong lòng ngực của quản gia đang ngồi xổm giang sẵn hai tay đón hắn.
Quản gia thiếu chút nữa liền lão lệ tung hoành, bế Tiểu Griffin lên không ngừng kiểm tra:"Ruin thiếu gia đáng thương của ta, đám người xấu đó có khi dễ ngươi không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Tiểu Griffin ở trước ngực hắn cọ cọ, pi pi kêu hai tiếng tỏ vẻ chính mình rất tốt, không có bị thương.
"Ca ca tới tìm ta, người xấu đều bị ca ca đánh chạy hết!"
Tiểu Griffin nói chính là tiếng Griffin, quản gia nghe không ra, nhưng Cecil nghe hiểu.
Ánh mắt y ngay từ đầu đã gắt gao tỏa định vị trí ghế dài, nhớ lại bộ dáng của thiếu niên mà bản thân đã từng nhìn qua, đem tầm mắt hướng lên cao, chuẩn xác không lầm mà nhìn trực diện vào Tổ Vũ....mặc dù thực ra Cecil nhìn không có thấy.
"Có chuyện gì muốn giải thích với chúng ta sao? Leo?"
Bị Cecil "nhìn" khiến cho không ngừng chột dạ, Tổ Vũ nghe y nói vậy liền thiếu chút nữa mặc kệ tất cả mà bỏ chạy, nhưng khi nghe thấy Cecil kêu hắn là Leo, Tổ Vũ lại cảm thấy không thể cứ như vậy đi luôn.
Hắn giải trừ thuật ẩn thân trên người, một thiếu niên mặc áo sơ mi phối với quần dài liền cứ thế xuất hiện trước mắt bọn họ.
Ánh mắt quản gia sáng lên, tuy rằng trước đó đã nhìn qua ảnh của Tổ Vũ, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy người, mới biết bộ dáng của hắn so với trên ảnh còn dễ nhìn hơn, đặc biệt là một thân khí chất sạch sẽ kia, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan.
Từ khi thoát li thế giới tiền sử, Tổ Vũ hóa thành hình người liền biết cách dùng linh khí che dấu hơi thở của cường giả đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, bởi vậy nên mới tạo nên vẻ ngoài lừa tình như vậy. Lúc này, Tổ - mặt lừa tình - Vũ dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, từ ghế dài đứng dậy, đi tới.
Đi đến phụ cận, Tổ Vũ mới phát hiện hình người của chính mình so với Cecil thấp hơn không chỉ một cái đầu, ánh mắt của người kia từ trên cao nhìn xuống đính trên người hắn, làm hắn cảm nhận được một loại áp lực xưa nay chưa từng có.
Loại áp lực này, đại khái có thể gọi là "bề trên hỏi tội".
Không lâu trước đó mới giết hai cái tội phạm bắt cóc, lại làm một đống người xấu trọng thương, Tổ Vũ lúc này thế mà lại khẩn trương đến mức ngay cả tay chân cũng không biết để vào đâu, bộ dáng cúi đầu thoạt nhìn đáng thương cực kì.
Hắn há miệng thở dốc, nghĩ muốn nói gì đó, nhưng cả buổi lại không có cách nào phun ra dù chỉ một chữ.
Nói cái gì đây? Nói không phải hắn cố ý lừa bọn họ?
Nhưng mà hắn chính là cố ý a.
Nói hắn không phải cố ý giả trang thành thể clone của Tiểu Griffin?
Nhưng sự thật cũng là hắn cố ý thuận nước đẩy thuyền.
Thật giống như không có điểm nào có thể cãi lại.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể ấp úng nói một tiếng:"...Thật xin lỗi."
Lời sau khi nói ra, hắn liền nghĩ nếu không muốn nhìn đến cảnh những người từng coi chính mình là người nhà trở mặt, thì hiện tại bản thân nên mau chóng rời đi.
Nhưng hai chân của hắn tựa như bị xi măng cố định, làm cách nào cũng không nhấc chân rời đi được.
Hắn cũng không biết chính mình đến cùng là muốn nghe Cecil nói cái gì, nhưng là bản thân lại không muốn rời đi.
Kết quả, Cecil còn chưa nói lời nào, quản gia liền mở miệng trước.
"Leo thiếu gia, chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, có chuyện gì thì về nhà trước rồi nói sau.""
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Tổ Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.
Hắn nhìn về phía quản gia bên cạnh Cecil, người kia trên mặt đều là ý cười nghiền ngẫm, trong ánh mắt cũng đều là yêu thích.
Thời điểm hắn nhìn qua, quản gia thậm chí còn nháy mắt với hắn.
Hắn lại đem ánh mắt chuyển hướng Cecil, người kia như cũ vẫn đang nhìn hắn, bất quá hắn vốn còn nghĩ Cecil bị hắn lừa chắc chắn sẽ lộ ra ánh mắt hoài nghi cùng tức giận, nhưng trên thực tế, mặt Cecil đúng là rất lạnh, nhưng đó cũng chỉ là bản mặt vô biểu tình thường ngày của hắn mà thôi.
Đôi mắt đen mà hắn vẫn luôn thấy lạnh băng, cũng không chứa bất cứ cảm xúc nào khiến hắn bất an.
Tổ Vũ đột nhiên liền cảm thấy không còn khẩn trương như vậy.
Bất quá, hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được dường như có chỗ nào đó không đúng.
Người ta khi phát hiện trẻ con trong nhà thực ra lại là do người khác giả mạo, có thể làm như không có chuyện gì xảy ra như vậy sao?
Không chờ Tổ Vũ suy nghĩ cẩn thận, quản gia đã bước tới kéo hắn dẫn đi rồi."Nơi này cũng không biết có còn nguy hiểm hay không, chúng ta nhanh nhanh trở về đi."
Tổ Vũ liền cứ như vậy bị quản gia lôi đi, vừa đi, hắn vừa nhịn không được quay lại nhìn Cecil.
Nam nhân cao lớn tóc đen bình tĩnh đi ở phía sau bọn họ, bộ dạng mặt vô biểu tình quả thực rất có lực uy hiếp, thế nhưng Tổ Vũ lại không cảm nhận được dù chỉ một tia hỏa khí.*Đây là truyện do Shuu(kumoko2002) edit, chỉ đăng ở wattpat, nếu xuất hiện ở nơi khác tức là bị người ta chôm, đọc giả nếu muốn nhanh có chương mới xin vui lòng đến wattpad đọc, comment hóng chương mới tại bảng tin của mình mình còn đọc được, chứ lót dép hóng ở nhà khác thì dù có mòn mấy đôi mình cũng không biết có người đang chờ đâu (^_^)
Thật sự rất kì quái a.
Tới tận khi ngồi trên phi hành khí, nghe Cecil dùng quang não thông báo với Holden đã tìm được Tiểu Griffin, chuyện còn lại giao cho hắn xử lí, Tổ Vũ vẫn còn suy nghĩ tại sao phản ứng của bọn họ lại kì quái như vậy.
Ngay từ đầu Tổ Vũ còn bị mặt vô biểu tình của Cecil dọa, cho rằng đối phương đang tức giận việc bản thân lừa gạt bọn họ, muốn chất vấn hỏi hắn lí do là gì.
Nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, Cecil từ trước đến nay đều mang biểu tình như vậy, bộ dáng của y lúc vừa rồi so với trước kia không có gì khác nhau.
Đây tuyệt đối không phải phản ứng mà người bị lừa gạt nên có. Hiện tại hồi tưởng lại mọi thứ, thời điểm Cecil cùng quản gia nhìn đến chính mình, bộ dáng giống như không một chút nào ngoài ý muốn.
Tổ Vũ vốn dĩ vô cùng thông minh, nghĩ đến đây liền lập tức tỉnh ngộ.
"Có phải ngay từ đầu các ngươi đã biết chuyện ta không phải Leo thật sự hay không?"
Chỉ có như thế, bọn họ mới có thể có phản ứng như vậy.
Trên phi hành khí không có những người khác, vốn dĩ người phụ trách lái xe là Holden lúc này lại đang xử lí lũ tội phạm bắt cóc, cho nên hiện tại người lái xe là Cecil, quản gia ôm Tiểu Griffin cùng Tổ Vũ cùng nhau ngồi ở phía sau.
Cecil nghe vậy cũng chỉ từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.
Thế nhưng quản gia lúc này lại cười ha hả sửa lại lời của hắn:"Thiếu gia sao lại nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, cái gì mà thật hay giả, Leo còn không phải là ngươi sao?"
Nhưng lời này cũng đồng thời chứng thực suy đoán của Tổ Vũ, bọn họ xác thực vẫn luôn biết Tổ Vũ không phải Griffin ấu tể thật sự, chỉ là thời điểm phát hiện cũng không sớm như hắn nghĩ mà thôi.
Thậm chí hắn còn chưa biết, ngay cả thân phận thật của hắn bọn họ cũng đã phát hiện ra.
Nhưng mà Tổ Vũ không rõ bọn họ làm sao biết được, hắn tự thấy là bản thân ngụy trang không hề có sơ hở.
Vẫn luôn không nói chuyện, Cecil lúc này lại từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái:"Muốn biết chúng ta phát hiện bằng cách nào?"
Tổ Vũ theo bản năng liền làm ra tư thái đoan chính, vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu:"Ân."
Thời điểm hắn vẫn là ấu tể liền dưỡng thành thói quen này, khi nào có chuyện muốn cầu Cecil liền bày ra bộ dáng này, giờ biến trở về hình người, thói quen này cũng không phải trong chốc lát liền sửa được.
Cecil nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Bất quá trên mặt vẫn là không chút biểu tình như cũ.Y mở miệng hỏi Tổ Vũ:"Ngươi còn nhớ cái tên Hải Nhã sao?"
Hải Nhã?! Tổ Vũ đương nhiên nhớ rõ!
Đó là con gái của một lão bằng hữu của hắn, lúc trước hắn còn nhờ nàng đi đánh thức chính mình a.
Nhưng kia đã là chuyện của ba nghìn năm trước.
Tổ Vũ nghi hoặc nhìn về phía Cecil:"Ngươi tại sao lại quen biết Hải Nhã? Ngươi đang nói đến chính là Hải Nhã mà ta quen sao?"
"Nếu Hải Nhã mà ngươi quen kia là một yêu quái Ưng tộc đến từ Địa cầu, thì người đó cùng người mà ta biết xác thực là một người."
Cecil nhàn nhạt nói:"Ngươi hẳn là biết sự tình từng phát sinh trên Địa cầu đi? Hải Nhã sau khi rời khỏi Địa cầu liền gả cho tổ tiên của ta, là bà cố cố cố cố cố cố cố cố cố cố cố của ta."
Một chuỗi cố cố cố cố cố cố cố cố cố cố cố lòng vòng trong óc suýt nữa thì khiến Tổ Vũ hôn mê.
"Vị tổ tiên này của là lưu lại một bức ảnh, trong đó có ngươi."
Cho nên đây là tiết tấu gốc gác đều lộ?
Tổ Vũ xác thực là đã từng cùng các lão bằng hữu chụp chung một tấm ảnh, cho nên Hải Nhã có ảnh của hắn cũng không có gì là lạ.
Nhưng mà...
Hắn nhấp nhấp miệng:"Nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi làm cách nào phát hiện ra ta.""
Cho dù bởi vì có ảnh chụp nên nhận ra hắn, nhưng kia cùng là lúc sau nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn a.
Cecil lại nhìn hắn một cái:"Là ai nửa đêm không ngủ được, trốn ở trong ổ chăn lên mạng?"
Đó đều là sự tình của mấy tháng trước, hiện tại hắn cũng không có thức đêm! Tổ Vũ vừa định mở miệng phản bác, liền ngay lập tức phản ứng lại, Cecil là đang giải thích cho hắn bản thân làm cách nào phát hiện ra thân phận thật của hắn.
Rõ ràng hắn đã lập kết giới che chắn camera...Từ từ!
Tổ Vũ nâng tay, quang não màu đen treo trên cổ tay tay trắng nõn liền có vẻ đặc biệt nổi bật.
Tổ Vũ lại cắn răng căm giận nói:"Ngươi gắn máy theo dõi trên quang não?"
Cecil:"Đã dỡ xuống."
Đây cũng là thừa nhận y thực sự có gắn, khó trách y sẽ biết thân phận thật của chính mình.
Chính mình tại sao lại không nghĩ tới điểm này a? Thời điểm nhận được quang não chỉ lo cao hứng, một chút cũng không nghĩ đến đây là cái bẫy rập, đã thế hắn còn nghĩa vô phản cố nhảy xuống.
Quản gia lúc này cũng mở miệng, vì tiên sinh nhà mình nói đỡ một câu:"Cũng do Leo thiếu gia ngươi nghịch ngợm, chạy vào phòng tiên sinh tìm quang não, vậy nên mới bị tiên sinh phát hiện không đúng, nếu không chúng ta cũng sẽ không biết việc này."
Ngữ khí của hắn cũng không phải trách cứ, mặc kệ là hình dáng ấu tể trước đây hay là thiếu niên trước mắt này, trong mắt hắn đều là hài tử (tự động xem nhẹ tuổi) cho nên nghịch ngợm một chút cũng là bình thường.
Nếu lời này là do Cecil nói, Tổ Vũ đại khái sẽ sinh khí, nhưng hiện tại người đang nói là quản gia, một chút lửa giận vừa bốc lên của Tổ Vũ liền thoáng cái biến mất tăm, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Đi trộm quang não của người khác, loại chuyện này cũng là lịch sử đen tối của hắn a.
Bất quá không nghĩ tới Cecil nhạy bén như vậy, hắn cũng chỉ đi qua như vậy một lần, thế nhưng lại có thể bị phát hiện.
Hiện tại suy nghĩ một chút, không phải sau khi hắn đột nhập không lâu, Cecil liền tặng hắn cùng Tiểu Griffin quang não sao?
"Hóa ra sớm như vậy các ngươi đã hoài nghi ta." Tổ Vũ lẩm bẩm nói.
Tiếp theo, sau khi ý thức được thời điểm đó sớm đến mức nào, mặt hắn liền từng chút một đỏ lên.
Hắn nhớ tới chính mình vẫn luôn giả vờ khoe mẽ, nếu đối phương không biết sự thật, mấy cái hành vi giống ấu tể đó của hắn cũng không có gì không đúng, nhưng hiện tại hắn lại biết bọn họ đã sớm nhận ra bản thể của chính mình, Tổ Vũ cho dù da mặt dày đến đâu cũng không nhịn được đỏ lên.
Aaaaa!! Lịch sử đen tối, đây tuyệt đối là lịch sử đen tối!!! Hắn không còn mặt mũi nào gặp người nữa a!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ?(????ω????)?: Muốn tìm một chỗ đem bản thân chôn xuống QAQ.
Cecil: Ổ chăn của ta thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.