Sau khi trở lại phòng, Tổ Vũ liền gấp không chờ nổi lật xem tay áo càn khôn của mình.
Sau đó dự cảm của hắn lại một lần nữa trở thành sự thật.
Hắn vốn có thói quen vứt đồ bừa bãi, lúc trước sau khi xem qua quyển công pháp kia liền thật sự đem quăng một chỗ, không đem nó bỏ vào tay áo càn khôn.
Đem một đống đồ lung tung rối loạn bỏ vào tay áo càn khôn, chỉ có thứ cần dùng đến nhất hiện tại lại không có, Tổ Vũ cảm thấy quả thực khóc không ra nước mắt.
Sớm biết có ngày hôm nay, hắn đã đem nội dung cuốn công pháp đó sao lại thành văn bản lưu trong máy tính!
Tuy rằng trước đó có nghĩ tới việc trực tiếp làm Griffin sống một đời, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, Tổ Vũ cảm thấy sống như vậy thật sự không chịu nổi.
Hình thú nào có được tiện dụng như hình người, một đôi móng vuốt đầy lông khi ăn cơm có thể nhanh nhẹn được như đôi tay con người sử dụng dụng cụ ăn sao?Không thể biến thành hình người đồng nghĩa với việc ngay cả tiếng người hắn cũng không nói được, như vậy thật sự rất phiền toái.
Hơn nữa chỉ cần hơi cố ý điều tra một chút liền có thể phát hiện, phi nhân tộc không thể biến thành hình người trong mắt cư dân Liên bang được coi là quần thể nhược thế, có thể lĩnh tiền trợ cấp.
Tổ Vũ không muốn mai sau phải sống dưới ánh mắt khác thường của người khác, cũng không muốn quản gia dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn. Từ khi tiểu Griffin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xong-ngu-quen-roi/1697548/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.