Nếu Tổ Vũ biết hắn chỉ là nửa đêm trộm đột nhập phòng khác một lần, chụp một bức ảnh mà lại dẫn đến nguy cơ lộ tẩy, hắn nhất định......sẽ làm càng hoàn mĩ một chút. Ở bên nhân loại quá lâu, khiến hắn quên mất lúc che dấu chính mình, thứ cần che dấu không chỉ có thân hình, mà còn có cả hơi thở. Này đại khái là bởi vì hắn đem nơi này trở thành nhà của chính mình, do quá mức thả lỏng mà quên đi mất cũng không phải chỗ nào cũng có khí vị của hắn. Mà cố tình, chủ nhân của căn phòng không nên xuất khí vị của hắn lại là một gia hỏa có cái mũi cực kỳ nhanh nhạy. Suốt bữa tối, Cecil vẫn luôn bất động thanh sắc quan sát Tổ Vũ, thậm trí sau bữa tối còn phi thường khó được lưu lại cùng bọn họ xem phim hoạt hình một chút, hoàn toàn là bộ dáng của một gia trưởng đầy đủ tư cách. Mà đối tượng bị quan sát một chút cũng không phát hiện ra có người đang chú ý nhất cử nhất động của hắn, nhưng gần đây hắn giả trang con non trang đến thập phần quy củ, mặc kệ là lúc ăn cơm hay xem hoạt hình đều không lộ ra sơ hở. Điều này làm Cecil càng thêm hoài nghi có phải mình suy đoán sai rồi hay không. Nhưng chờ hắn trở lại thư phòng, điều tra ra video quay lại lúc tìm ra con non, loại hoài nghi này lại lần nữa dâng cao. Lúc ấy, Leo tỉnh lại sớm nhất, cũng chính là phát hiện ra bọn họ đầu tiên. Trong video, con non nhỏ hơn một vòng lớn so với hiện tại thời điểm mở mắt ra nhìn thấy bọn họ liền trực tiếp tạc mao, bởi vì những con non khác sau khi tỉnh lại cũng là một bộ dáng sợ hãi, vậy nên lúc ấy Cecil cũng không phát hiện ra có gì không đúng. Nhưng hiện tại xem lại hình ảnh ngay lúc đó, con non tạc mao tựa hồ cũng không phải bởi vì sợ hãi, trong mắt nó quả thực có khiếp sợ nhưng lại không có mấy cảm xúc như sợ hãi linh tinh. Tương phản... Cecil ấn phím tạm ngưng. Hình chiếu trong màn hình, một đôi mắt của con non bị phóng đại, đồng tử ngăm đen, như là hùng ưng theo dõi con mồi, tràn đầy đôi mắt đều là sát ý nguy hiểm. Đột nhiên, Cecil nhớ lại cảm giác lúc đó. Lúc ấy hắn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, chỉ sợ cũng là đến từ cái con non nho nhỏ, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm này. Chỉ với ánh mắt này, Tổ Vũ liền bại lộ. Nhưng hắn làm được bằng cách nào? Cecil một tay ôm ngực, một tay chống cằm, dựa vào lưng ghế mà chăm chú nhìn vào đôi mắt kia, trong đầu nhanh chóng điểm qua các loại chủng tộc thần kỳ của Liên bang, lại không thể tìm thấy chủng tộc nào có thể ngụy trang hoàn hảo đến thế. Các chủng tộc tại Liên bang vô cùng đa dạng, xác thực cũng có chủng tộc có thể biến hóa vẻ ngoài của bản thân để ngụy trang thành chủng tộc khác, nhưng chủng tộc có thể ngụy trang đến mức ngay cả gen cũng giống hoàn toàn, nếu như có, không có khả năng hắn chưa từng nghe qua. Vì xác định không phải do chính mình kiến thức hạn hẹp, Cecil thậm chí lấy thân phận nặc danh lên tinh võng dò hỏi các chuyên gia, nhưng những người đó đều tỏ vẻ trong Liên bang không có chủng tộc này. Thậm chí, họ còn cho rằng ngay cả ngoài Liên bvann cũng không có chủng tộc này. Thân thể có thể trở nên giống nhau như đúc, nhưng biểu đồ gen là bản chất của một sinh mệnh thể lại không bao giờ có thể giống nhau như đúc, trừ phi đó là thể Clone. Cecil trước sau đã điều tra vài ngày, cũng không tra ra được bất cứ tin tức liên quan nào. Nhưng một cái ví dụ như vậy sống sờ sờ tồn tại ngay trước mắt, Cecil tuyệt đối sẽ không tin kia thật sự chỉ là một con non bình thường. Chung quy không có khả năng Ruin mới là thể Clone của Leo đi? Cái ý tưởng này vừa xuất hiện, Cecil liền kinh hãi nhận ra bản thân đi nhầm khu. Hiện tại điều hắn muốn tra không phải ai là thể Clone, mà là sau khi biết rõ Leo có vấn đề, muốn tìm ra lí do hắn giả trang thành con non trà trộn vào nhà Melved. Muốn biết rõ ràng, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp tìm người đối chất. Nhưng Cecil cũng không xác định lấy năng lực của đối phương, hắn cứ như vậy tìm người đối chất có thể hay không không nhận được đáp án mà còn rút rây động rừng. Đến lúc đó, mặc kệ nó chọn trực tiếp trở mặt hay là lợi dụng năng lực tiếp tục che dấu, hoặc giả như nó lại biến thành một người khác để hoàn thành mục đích của mình, đều sẽ khiến mọi chuyện so với lúc này trở nên càng phiền toái. Cân nhắc mãi, Cecil quyết định tạm thời không vạch trần đối phương, mà là tiếp tục yên lặng quan sát. Bất quá trong quá trình này, hắn cũng đem tất cả đồ vật quan trọng trong nhà đều rời đi, lại làm giả một phần đặt tại thư phòng cùng phòng ngủ, chờ đợi con mồi cắn câu. Nhưng tất cả chuản bị của hắn lại hoàn toàn vô dụng, qua một tháng, đối tượng mà hắn phòng bị mỗi ngày đều vui sướng trải qua sinh hoạt của con non, buổi tối cũng không tiếp tục chạy loạn, thư phòng cùng phòng ngủ của hắn cũng không xuất hiện chỗ nào kì quái, đồ vật cũng không có dấu hiệu bị lật xem. Thật giống như một lần phát hiện kia chỉ là ảo tưởng của hắn. Nhưng kia cũng không phải ảo giác. Cecil quyết định làm ra hành động tiếp theo. Ngày này, thời điểm hắn về nhà còn mang về lễ vật cho các con non. Hộp quà đóng gói tinh mỹ, hai cái quang não cho trẻ nhỏ màu đen an tĩnh nằm trong hộp. Quang não chuyên dụng cho con non có rất nhiều hạn chế, hơn nữa tạo hình thập phần đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp thẩm mĩ của Tổ Vũ. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy, cái hộp đựng quang não đẹp giống như đang phát sáng. Hắn vui rạo rực nâng một cái móng vuốt nhỏ lên, để cho Cecil giúp hắn tròng vào. Bên cạnh tiểu Griffin cũng có một cái, nhưng nó không quá tích cảm giác chân trước bị đồ vật tròng lên, sau khi mang lên vẫn luôn vung vung móng vuốt nhỏ, nghĩ muốn đem đồ vật bên trên ném xuống. Bất đắc dĩ chính là quang não có công năng tự động điều chỉnh kích cỡ, sau khi mang lên liền chặt chẽ khóa ở trên tay, trừ phi nhập mật mã giải khóa vào bằng không liền không thể lấy xuống. Mà thực hiển nhiên, trình độ của tiểu Griffin còn chưa cao deesn mức có thể tự mình nhập mật mã vào. "Như vậy ổn sao?" Quản gia ở một bên nói:"Hai vị thiếu gia còn nhỏ như vậy, hiện tại liền cho chúng nó dùng quang não có phải hay không không quá thích hợp?" "Không có vấn đề gì, đây là sản phẩm mới của công ti, bên trong mới thiết lập hệ thống nhi đồng phụ trợ, trừ bỏ ngôn ngữ thông dụng, tổ khai phá còn tăng thêm công năng phân biệt ngôn ngữ Griffin, vừa lúc ta phát hiện Leo cùng Ruin cũng đang nói một ít Griffin ngữ, liền để bọn nó giúp ta thử nghiệm một chút." Cecil một bên giải thích với quản gia, một bên dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Tổ Vũ. Trước đó hắn đã phát hiện con non giả mạo này đối với thiết bị quang não đặc biệt hứng thú, mỗi lần thấy có người dùng đôi mắt sẽ tỏa sáng nhìn theo, bộ dáng hận không thể nhào lên đoạt lấy để chính mình dùng. Cho nên Cecil mới có cái ý tưởng đưa cho mỗi đứa chúng nó một cái. Hiện giờ xem ra cái ý tưởng này không có sai, hiện giờ bộ dáng con non giả mạo kia cùng tiểu Griffin bên cạnh quả thật là hoàn toàn khác nhau. Mà hai cái quang não cá nhân này, mỗi cái đều có trang bị hệ tống theo dõi đặc thù, chỉ cần quang não bị khởi động, hắn sẽ nhận được thông báo đầu tiên, hơn nữa có thể đồng bộ theo dõi nhất cử nhất động đối phương khi đang lên mạng. Thấy quản gia còn muốn nói gì đó, Cecil tiếp tục nói:"Con non hiện giờ so với tưởng tượng của ngươi lợi hại hơn nhiều, lần trước ta tham gia yến hội còn có người nói con non nhà hắn mới một tuổi liền có thể tự mình dùng khoang thực tế ảo đăng nhập tinh võng vào xã khu chơi, con non của nhà chúng ta thông minh như vậy, lại chỉ là cái quan não, sẽ không ra vấn đề gì." Hắn biết rõ nói thế nào mới có thể khiến quản gia tâm phục khẩu phục. Quả nhiên, vừa nghe con nhà người ta mới một tuổi liền có thể tự mình sử dụng mạng tinh tế, quản gia vẫn luôn cho rằng thiếu gia nhà mình là thông minh nhất liền lập tức không còn phản đối nữa. "Tới, Leo thiếu gia, để ta dạy ngươi dùng cái này, ngươi xem, chỉ cần vỗ vỗ chỗ này là có thể mở ra..." Nhìn đến quản gia dạy con non giả kia dùng quang não cá nhân, trong mắt Cecil hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh liền ám trầm xuống dưới. Tình cảm mà quản gia dành cho hai cái con non là như nhau, nếu cho hắn biết một trong hai con là giả, lại còn có thể là nhân vật có ý đồ gây rối đối với nhà Melved, hắn nhất định sẽ thực thương tâm. Cecil không nói ngay từ đầu là vì không muốn khiến quản gia lo lắng, nhưng mắt thấy quản gia một ngày so với một ngày càng thêm yêu thích hai cái con non, hắn lại càng không biết nên mở miệng như thế nào. Sau khi Tổ Vũ có được quang não của chính mình liền vô cùng hưng phấn, hắn thật vất vả mới bình ổn được tâm tình kích động của chính mình, an tĩnh ngoan ngoãn dưới sự dạy dỗ của quản gia học cách sử dụng quang não, sau đó liền có chút trợn tròn mắt. Thiết bị quang não vẫn tha thiết ước mơ đã tới tay, hắn lại không biết nên dùng làm gì. Nếu là dựa theo thói quen trong dĩ vãng, Tổ Vũ hiện tại nên chơi game đọc tiểu thuyết nghe âm nhạc dạo diễn đàn, nhưng dưới sự vây xem của quản gia, mấy thứ đó hắn đều không thể làm, hơn nữa hắn còn không tìm hiểu rõ tình huống trên tinh võng, liền ngay cả đi đâu chơi cũng không biết. Có thể nhìn không thể dùng, không thể càng buồn bực hơn được nữa. Quản gia thấy hắn mới vừa phút trước còn hứng thú bừng bừng đùa nghịch quang não, một phút sau liền héo, còn tưởng rằng hắn chỉ cảm thấy mới mẻ một chút, hiện tại không còn hứng thú với thiết bị quang não liền chủ động giúp bọn hắn tìm chút trò chơi thích hợp với trẻ nhỏ. Một đạo hình chiếu từ thiết bị quang não của Tổ Vũ bắn ra chiếu xuống mặt đất, hình thành một hình vuông lớn được chia thành nhiều khối nhỏ, mỗi một khối đều mang màu sắc khác nhau. Đây là một tấm thảm âm nhạc giả thuyết, mỗi một khối nhỏ trên đó đều phát ra âm thanh khác nhau, chỉ cần con non giẫm lên, thiết bị quang não sẽ nhận được cảm ứng sau đó phát ra âm điệu bất đồng, hơn nữa tấm thảm âm nhạc này cũng không di chuyển theo con non, chỉ cần con non không rời khỏi phạm vi của nó, tấm thảm sẽ không biến mất. Quản gia dùng tay chạm lên trên một khối ô vuông màu xanh, lập tức liền có một âm thanh vang lên, hơn nữa âm thanh phát ra vô cùng đặc biệt, nếu không biết còn tưởng rằng âm thanh là do mặt đất phát ra. Hắn liên tục điểm vài cái, một chuỗi âm phù liền phiêu ra tới. Tiểu Griffin lập tức bị quản gia hấp dẫn, không tiếp tục vung tiểu móng vuốt nữa mà học theo quản gia đi ấn ấn mấy cái ô vuông. Ngay từ đầu chỉ muốn thử một chút, lúc sau tựa hồ tìm được cảm giác lạc thú, từ thử một chút liền biến thành một trận chạy loạn. Âm phù lập tức liền biến thành tạp âm, cố tình nó lại cảm thấy rất thú vị, vẫn như cũ hết nhảy lại chạy. Mà quản gia cũng không cảm thấy đây là tạp âm, hắn thậm chí còn cổ vũ Tổ Vũ lúc này còn không có động. "Leo thiếu gia cũng thử một chút đi, thực sự chơi rất vui." Tổ Vũ còn có thể làm gì, đương nhiên là ở mặt trên nhảy loạn một trận cho hả giận. Sau đó lại phát hiện trò chơi nhỏ này còn vô cùng thú vị, rất thích hợp phát tiết cảm xúc. Vì thế, người duy nhất phải chịu đựng thống khổ do tạp âm tra tấn cũng chỉ có Cecil lỗ tai nhanh nhạy lại không thể rời đi vì còn đang trong giờ giao lưu tình cảm với con non. Cecil:...... Hắn khả năng là đã chọn sai chiến lược, bây giờ nói muốn thu hồi quang não còn có khả năng sao? Tác giả có lời muốn nói: Tổ Vũ: Đương nhiên là không thể! Cho ta rồi chính là của ta! Cecil: Chính mình tìm chết, có quỳ xuống cũng phải tiếp tục. ......... Lời con Shuu: Hôm trước mình có dạo một vòng diễn đàn đam mĩ, thấy một truyện khá thú vị nên vào đọc xem. Đọc rồi mới biết đây quả thực là một cái hố, hơn nữa còn là hố không gian thông đến thế giới khác, mở ra trước mắt mình một thế giới mới không tưởng. Một phút mặc niệm cho con Shuu trong sáng đã bị K.O ngay chương đầu, một đi không bao giờ trở lại. P/S: Thành thật mà nói, cái truyện ấy ám ảnh vkl luôn ấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]