Cơ hội đem đại Griffin đạp dưới chân không nhiều lắm, Tổ Vũ phi thường biết nắm bắt thời cơ, nhân cơ hội này, trực tiếp trải nghiệm một phen cảm giác uy phong khi tác oai tác quái trên đỉnh đầu Griffin, còn bí mật kéo theo tiểu Griffin lên chơi cùng.
Cecil chưa bao giờ biết con non cũng có thể ầm ĩ tới vậy. Hắn cũng không phải chưa từng gặp qua con non nhà người khác, những con non đó trước mặt hắn con nào con nấy đều là bộ dạng ngoan ngoãn, tại sao đổi đến con non nhà hắn lại có thể vô tư dẫm đạp lên người đầy quyền thế là hắn.
Có phải hắn nên lấy ra chút uy nghiêm của người giám hộ, đem hai cái bánh bao bướng bỉnh này trảo xuống đánh một trận?
Cecil nghĩ như vậy, lại hoàn toàn không nhớ rằng sở dĩ hai cái con non có thể bò đến trên đầu hắn là vì chính hắn hạ thân mình quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng hạ thấp xuống cho chúng nó trèo lên. Bằng không với cái cổ diều hâu thon dài của Griffin trưởng thành, con non với bộ móng vuốt nho nhỏ kia không thể nào leo leo một chút như vậy liền có thể bò lên trên.
Chờ tiểu Griffin chơi mệt, trực tiếp cuộn thành một đoàn ở trên lưng hắn ngủ đến thiên hôn địa ám, Cecil lại càng không dám đọing đậy. Nằm bò như thế một lúc lâu cũng cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, mí mắt cứ liên tục hạ xuống.
Nhất định là gần đây làm việc quá nhiều nên mới mệt rã rời như vậy, trước khi thật sự ngủ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xong-ngu-quen-roi/1697535/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.