Sau giờ ngọ, trời vô cùng oi bức, hơi nóng bốc lên, tiếng ve kêu uể oải.
Cửa sổ phòng riêng hé mở, gió mát chậm rãi lùa vào làm dịu cảm giác khô nóng, mồ hôi rơi trên chiếu ngọc cũng nhẹ đi thành làn sương mỏng mờ mờ.
Vô Yếm ngồi bên cửa sổ, từ tốn thưởng chén trà hạt sen lạnh, tai đón vài tiếng cười duyên vụn vặt được gió cuốn tới.
Đám nhện yêu ngồi dưới mái hiên Nhuyễn Hồng Các lâm thủy vờn quanh mà nghỉ trưa, nhỏ giọng chuyện trò.
“Ngày xưa chúng ta chỉ được đồn là lầu xanh đệ nhất thành Hoài Dương, mà xem tình hình bây giờ, phải gọi là đệ nhất kỹ viện rồi, đúng không? Ngươi xem Đàm lão gia tối qua, cả người đậm khí chất quan liêu, vung tay một lần mấy trăm lượng vàng, cũng chẳng thèm chớp mắt. Liên Ngọc Lâu đường kế bên đời nào được thế?” Một giọng nữ lười biếng khanh khách cười nói.
Có lẽ đây là người có địa vị cao nhất trong số các cô nương, nàng vừa dứt lời đã có nhiều tiếng hưởng ứng vang lên từ bên cạnh.
Có người bồi thêm: “Chưa hết đâu. Còn có phú hào trong phòng khách quý nữa kìa, bao phòng một lần nửa tháng, sáng sớm mở mắt ra một lần giá là một đấu vàng đấy… Hôm ấy ta gặp Hà ma ma, còn nghe nàng bảo, một mình vị đó thôi đã đủ nuôi hơn nửa Nhuyễn Hồng Các chúng ta rồi.”
Nghe câu này, có vài tiếng cười vang lên.
Một trong số đó nói: “Thôi đừng nhắc. Vị gia kia ta gặp rồi, tướng mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xeo-xat-chet-nguoi-khong-thanh-phat/3430053/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.