Buổi tối, tôi ngủ rất ngon.
Sáng tỉnh lại trước, anh ấy vẫn còn ngủ, tôi đẩy anh: “Hôm nay có đi làm không?”
“Ừ.” Anh trả lời bằng giọng mũi, nhìn bộ dạng thì tỉnh rồi nhưng không dậy nổi.
Có lẽ anh ấy muốn đến công ty muộn hơn, tôi bèn khều bàn tay đang quấn trên eo mình: “Vậy em phải dậy.”
Một tay anh siết tôi lại không buông, một tay chỉ vào miệng mình, mắt vẫn nhắm nghiền ngủ nướng, điệu bộ rất dễ thương.
Tôi cười, lại gần hôn anh, lúc này anh mới nương tay, thả cho tôi xuống giường.
Sửa sang xong, tôi đến trước giường, tính nói mình không đợi anh mà phải xuống trước.
Nhưng anh ấy đã ngồi dậy, không còn vẻ biếng nhác nằm trên giường mới nãy, nở nụ cười khoan khoái với tôi.
Tôi hỏi: “Dậy à?”
Anh ấy gật đầu, tôi nói tiếp: “Cho anh năm phút.”
Anh nhận quần áo tôi đưa rồi nhanh chóng mặc vào, quét nhìn tôi mấy lần, nói như tùy ý: “Trông không tệ lắm.”
“Cái gì không tệ?” Tôi hỏi.
Anh ấy trả lời bằng giọng nhẹ bâng, thoáng mang vẻ kiêu ngạo: “Kỹ thuật của anh.”
Tôi liếc anh, không phản ứng gì lớn, anh không vui, lại chọc: “Em cũng không tệ.”
Tôi không bị khích tướng, điềm tĩnh trả lời: “Cũng tàm tạm.”
Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh, cười với tôi, không nói gì nữa, đến gần đè nhẹ đầu tôi xuống, rồi rời khỏi giường, đi đến chỗ khác trong phòng, tiếp tục công tác chuẩn bị của mình.
Tôi nhìn anh, thấy bóng lưng ấy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/3263877/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.