Thỉnh thoảng tôi có chuyện giữ chân, mấy lần để hắn đợi ngoài cửa, có lúc lâu có lúc nhanh.
Hắn chưa từng khó chịu, bất kể đợi bao lâu, khi tôi vừa xuất hiện hắn liền mỉm cười rạng rỡ.
Hôm nay tôi tăng ca, hắn gọi điện thoại nói: “Anh đến rồi, mua thức ăn luôn này.” Giọng nói tràn ngập ý cười.
Tôi báo một tiếng: “Hôm nay tăng ca sẽ về rất muộn, anh để đồ ở cạnh cửa rồi ra ngoài tìm chỗ nào ngồi đi.”
Hắn trả lời chắc nịch: “Anh ở đây chờ em về.”
Vì tôi không hề gọi cho hắn, nên hắn sợ bỏ đi rồi, đến lúc về tôi sẽ không gọi báo, vì vậy mỗi lần tôi bảo hắn ra gần đó tìm nơi ngồi chờ thì hắn luôn trả lời như thế.
Đồng nghiệp ở bên cạnh láo nháo: “Là bạn gái hả? Nếu không có chìa, vậy là còn trong giai đoạn tìm hiểu sao?”
Tôi giật mình, tình trạng hiện tại đúng là tương tự vậy.
Nhưng thật ra tôi ván đã đóng thuyền, không có ý định quay lại với hắn, không biết sao trong vô tình bầu không khí lại biến thành như thế này.
Tôi bắt đầu suy ngẫm lại liệu mình có đối xử quá tốt với người ta không.
Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, nhóm người bên cạnh đã mờ ám reo hò, cả ông chủ cũng bước ra, tụ tập nhộn nhịp: “Sao sao?”
Tôi cố gắng kết thúc công việc để về càng sớm càng tốt, trong thang máy luôn bị đồng nghiệp trêu chọc.
Dọc đường đi tôi nhắc nhở bản thân, thấy hắn thì gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/3263872/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.