Từ khi giao hẹn đến nay, gã vệ sĩ bị đánh vẫn chưa tỉnh, tôi không nghĩ là mình ra tay nặng đến vậy.
Tôi lại đến bệnh viện thăm hỏi, gã nằm yên tĩnh trên giường, có người ngồi bên trông nom, vẫn giống lúc trước, chỉ là tăng thêm ống truyền dịch.
Tôi chỉ có thể an ủi người thân của gã, không làm được gì khác.
Lâu vậy mà chưa tỉnh lại, có chiều hướng biến thành người sống đời thực vật.
Tôi rất khó chịu.
Nhưng tôi không muốn cứ vậy mà ở bên hắn, chuyện này không khớp với giao hẹn.
Tiền đề căn bản của giao hẹn là gã vệ sĩ chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.
Nhưng dù sao cũng là bị tôi đánh trọng thương, nên giờ tôi không muốn đề cập đến việc đó.
Không lâu sau, hắn ta lại dẫn tôi đi bái tế bà nội.
Những chỗ có thể ăn đều đã ăn, những chỗ có thể thăm thú đều đã thăm thú, bây giờ nơi tôi với hắn có thể đi không nhiều lắm.
Hắn bỏ đám vệ sĩ lại tít dưới chân núi, cùng tôi đi vào trong nghĩa trang.
Bảo là có chuyện muốn nói với bà.
Tôi không sợ hắn phê bình gì.
Bà nội mãi mãi đứng về phía tôi.
Hắn đứng trang nghiêm trước mộ bà, dáng người vững chãi như một cây cổ thụ.
Như hậu bối, mà cũng như tình nhân.
Nơi có hắn luôn như một bức tranh, trong bức tranh đấy có những câu chuyện đếm không hết.
Từ lần đầu tiên trông thấy ở quán bar, tôi đã liên tưởng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/3263868/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.