Hắn đi rồi, tôi trở lên lầu hai cùng với nhóm người.
Vặn sáng đèn bàn, đặt một quyển sách trên bàn xong tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Không lâu sau, có người gõ cửa đưa trái cây, tôi vội buông vali xuống, quay lại ngồi vào bàn, nói: “Vào đi.”
Vừa ăn trái cây vừa thu dọn, lại có người gõ cửa, tôi ngồi trở lại bàn, lật sang mười mấy trang sau, chờ người bước vào dọn cái đĩa rỗng.
Sau hai lần này, bọn họ sẽ không đi vào nữa, họ luôn cố gắng làm tròn bổn phận trông giữ và biết chừng mực, đêm xuống, đến thời gian tôi nghỉ ngơi, sẽ không ai đến quấy rầy.
Thu dọn xong đồ nên mang theo, tôi vừa trầm ngâm vừa làm một số chuẩn bị để trốn chạy.
Những thứ cần chuẩn bị đều phức tạp và nhỏ lẻ, nhưng vẫn tiến hành khá suôn sẻ, hoàn tất mọi việc vào khoảng 11 giờ, tôi lại ngồi vào bàn, cẩn thận kiểm tra kế hoạch bỏ trốn của mình trong đầu.
Hẳn là không thiếu sót gì nữa.
Tuy nhiên địch với ta chênh lệch quá nhiều, một mình tôi đối phó với nhóm người khổng lồ, lợi dụng những sơ hở xuất hiện trong quy luật canh giữ của bọn họ, chỉ cần bất cứ người nào trong số họ hơi hơi thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mọi ngày, ví dụ như có người làm vào bếp tìm đồ ăn lúc nửa đêm, hoặc người tuần tra tạm thời thay đổi thời gian hay tuyến đường đi tuần của mình, thì tôi sẽ có thể rơi ngay vào tình trạng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/106224/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.