Ăn xong trời mưa râm ran, đến khi chúng tôi ngồi trên xe đi đến nghĩa trang, trời chỉ còn lất phất.
Trong nghĩa trang, cây cổ thụ vươn cao che rợp trời, tôi đứng trước mộ bà nội, hắn đứng bên che dù cho tôi, vệ sĩ của hắn đứng ở phía sau.
Hắn khăng khăng muốn che cùng một chiếc dù với tôi, còn muốn để dù che hết cho tôi nên một bên vai hắn đã bị dội ướt hoàn toàn.
Đám vệ sĩ hiển nhiên đã được dặn dò từ trước nên không có ai bước lên bung dù cho hắn.
Tôi không rảnh quan tâm hắn, chỉ nhìn bà nội, thời gian cứ thế trôi đi.
Thật ra tôi chẳng nghĩ gì cả, cũng không có lời nào muốn thầm nói với bà, mà chỉ đứng nhìn ảnh của bà.
Đây là lần đầu tiên sau ngày tang lễ, tôi đến thăm bà, lần bỏ trốn hoảng loạn kia tôi không có khả năng đến thăm, còn trong tang lễ, tôi bi thương quặn lòng, nhưng bị hạn chế hành động nên chưa kịp ngắm kỹ bà.
Lúc hạ huyệt, tuy là dùng danh nghĩa của tôi nhưng thật ra tất cả quá trình đều do cái kẻ đang đứng bên cạnh làm chủ lo việc ma chay, tôi chỉ là lộ diện ở tang lễ với thân phận người chủ trì của tang lễ mà thôi.
Người ngoài nhìn thấy hắn chân thành hết lòng phụ giúp tang lễ, đều nói quả là một hậu bối có nhân có nghĩa trong giới kinh doanh, tận tâm đến vậy vì gia môn bất hạnh còn gặp phải bệnh tật trong hoạn nạn, xong quay sang kín đáo phê bình thằng cháu trai lụn bại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/106218/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.