Mặc dù biết thủ hạ sẽ thấy, nhưng hắn vẫn không xem ai ra gì, hôn tôi trên máy bay.
Vì để tránh phải nói chuyện với hắn, lên máy bay tôi vội vàng nhắm mắt ngủ, lúc tỉnh lại thì nhận ra hắn đang hôn mình, khá bất ngờ, chắc hắn đã tính toán được thời gian tôi tỉnh, giờ tôi chỉ thầm thắc mắc là tôi không còn gì, còn thiếu hắn rất nhiều tiền, vậy mà vẫn tổn hao sức lực bắt tôi đến cùng là vì điều gì.
Là mèo bắt chuột chăng, để tôi không lần ra được suy nghĩ của hắn, trên đường mang về nhà thì vui vẻ chơi đùa, đến khi về địa bàn lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn không cần che giấu.
Năm đó chẳng phải hắn đối xử với tôi như vậy sao.
Tôi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt chừng như là thâm tình, để ánh mắt khổ tâm tạo ra ấy rơi vào khoảng không.
Tôi có can đảm phản kháng trắng trợn thế này là vì từ trước đến nay hắn luôn ra vẻ lịch thiệp đạo mạo ở bên ngoài, chắc chắn bây giờ sẽ không làm gì tôi.
Nhưng về đến nhà hắn, có lẽ sẽ trả lại tôi gấp mười lần.
Có thể đả kích hắn, làm hắn lộ ra chút ít xấu xa trước mặt thuộc hạ và người ngoài, tôi thấy không tệ chút nào, còn sau này thì để sau này tính tiếp.
Hắn đối xử với ai ra sao tôi không biết, chứ đối với tôi, trước giờ hắn là kẻ có thù tất báo, một khi tôi làm ra chuyện hắn mất mặt, cho dù nó nhỏ hơn cả hạt bụi trên chóp mũi, thì hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/106213/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.