Hoằng Quang sợ Minh Thần buồn rầu thành bệnh.
Chỉ cần cậu vừa thức giấc thì hắn sẽ quấn lấy cậu hỏi cái này cái kia, rồi lại tự mình ra ngoài nhìn ngó xung quanh, Minh Thần buộc lòng phải làm theo, bị Hoằng Quang hết câu này lại tới câu kia hỏi mãi. Hai ngày trôi qua, hồi ức thời thơ ấu, chuyện trong nhà, giao thông dân cư xung quanh, Hoằng Quang đều tìm hiểu hết.
Có một hôm, Minh Thần tỉnh dậy giữa đêm, cậu thấy Hoằng Quang đang cầm điện thoại gõ cái gì đó, nhìn thử thì thấy trên đó là tình hình bất động sản của nhà hắn cùng với thông tin thôn xóm địa phương. Cậu khó hiểu hỏi: “Ghi chép những cái này để làm gì vậy?”
Hoằng Quang lập tức tắt màn hình: “Không phải thầy Minh đã dạy tớ phải duy trì thói quen ghi chép mọi thứ diễn ra quanh ta để có thể viết văn tốt hơn chẳng phải sao?”
Minh Thần cứ thế bị cuốn đi. Cũng không để ý nữa, xoay lưng tiếp tục ngủ.
Đến lúc hai người trở lại trường học, một loạt bài thi cuối kỳ được phát ra, xếp thứ hạng, nhận xét và thông báo những việc linh tinh cần chú ý xong xuôi rồi thì Minh Thần với Hoằng Quang mới nhận được giấy báo thành tích từ giáo viên chủ nhiệm.
Minh Thần vẫn luôn nắm giữ vị trí thứ hai.
Còn Hoằng Quang lại có sự tiến bộ vượt bậc, nhảy vọt lên top giữa của lớp, hẳn hoi chiếm luôn vị trí giữa lớp. Tổng cộng có 62 học sinh, tên hắn ở số 31, không lệch đi phát nào.
Hoằng Quang coi đây là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995327/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.