Lời nói của Minh Thần cực kỳ có trọng lượng. 
Quả thật cũng vì lời hứa của chính mình mà càng thêm cố gắng. Mỗi sáng đều dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, chiều tối sau khi hết giờ học ngoại trừ cùng các bạn học huấn luyện chung, cậu còn tự mình tập nhều thêm ba mươi phút nữa. 
Cậu là người không hay vận động. Lúc trước chỉ biết những cái cơ bản, bây giờ phải hoạt động nhanh nhẹn hơn nên cơ bắp không tránh khỏi đau nhức. Mỗi ngày chỉ cần nhấc cánh tay lên, phía sau cũng đau đến nhe răng trợn mắt, trong giấc mộng xoay người cũng không thẳng nổi. 
Hoằng Quang nhìn mà đau lòng không thôi nhưng lại không thể nói mấy câu kiểu như "Nếu không được thì thôi" cản trở cậu. Ngày ngày chỉ có thể giúp Minh Thần giãn cơ lưng còn giúp cậu xoa bóp chân tay. 
Điều này đối với Minh Thần giống như là sự dằn vặt ngọt ngào. 
Lúc mới bắt đầu còn cắn răng nghiến lợi nhẫn nhịn, nhưng sau một hồi xoa xong lại túm chăn ngủ mất vì sợ người kia phát hiện ra có gì đó bất thường, nhưng giấu được một lần đâu có nghĩa là giấu được mãi. Có một lần Minh Thần bị phát hiện, cậu hồi hộp đến mức không dám thở mạnh còn Hoằng Quang lại vừa cười vừa khen cậu: "Rất tốt, rất tốt, đây mới là một vận động viên chân chính." 
"Cái lý lẽ kiểu gì vậy." Minh Thần được khen đến choáng váng đầu óc. 
Hoằng Quang lập tức mở máy tính xách tay ra tìm cho cậu xem hình ảnh về các loại vận động, các loại cấp bậc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995304/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.