Minh Thần cảm giác linh hồn của mình như thể bay đi đâu mất rồi. Nơi bị Hoằng Quang nắm nháy mắt nổi lên một đám lửa, thiêu đốt hết cả lí trí, chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nóng, căn bản không có cách nào tỉ mỉ nếm trải xúc giác lòng bàn tay của Hoằng Quang, chống đỡ không được mấy lần, nhiệt huyết đã muốn sôi trào. Hoằng Quang nửa tỉnh nửa mơ, không ý thức được còn máy móc động động hai lần, Minh Thần nức nở giãy dụa trốn về sau: "Không muốn, không được mà... Hoằng Quang, không muốn..." 
Cậu vốn đang đưa lưng về phía Hoằng Quang, gối trên cánh tay Hoằng Quang, theo phản ứng mà rụt người, ngược lại đem chính mình dựa sát hơn trong lồng ngực người kia, cụng đầu vào vai Hoằng Quang. 
Lúc này Hoằng Quang tỉnh lại. 
Cảm giác lòng bàn tay ươn ướt: "A, nhanh như vậy sao?" 
Minh Thần một chữ cũng không nói ra được. Chỉ muốn đâm đầu chết tại chỗ. 
Hoằng Quang vuốt vuốt tóc của cậu: "A, xin lỗi xin lỗi, cái kia, uống rượu vào sẽ như thế, tớ thuận miệng nói thôi, cậu đừng để ý..." 
Minh Thần nửa bên mặt giấu trong gối, vẫn đang thở hổn hển, lát sau mới rầm rì mà nói: "Cậu... tay dơ..." 
Hoằng Quang tiện tay lấy khăn giấy đưa cho cậu, cũng lấy luôn một tờ lau sạch tay mình: "Không sao hết, còn cậu, có phải hay không dính dính không thoải mái... nếu không thì tốt rồi, tớ lười cử động, mau mau ngủ đi, có chuyện gì thì để ngày mai tính." 
Nói xong tiện tay vứt khăn giấy xuống dưới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995296/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.