Minh Thần có thể coi như uống say nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, phản ứng lại lui về sau: "Không không không không được..." 
"Tại sao không?" 
"Như thế, không, không tốt lắm..." 
Đùa giỡn kiểu gì vậy, bộ dạng say khướt như thế này mà người nhà Hoằng Quang thấy thì chẳng khác nào tự mình lưu lại ấn tượng xấu ngay lần gặp đầu tiên. 
"Có cái gì mà không tốt" Hoằng Quang thấy như vậy rất thuận tiện, cứ thế xách người đi ra ngoài: "Nhà tớ hay nhà cậu đều như nhau cả thôi." 
Hoằng Quang biết Minh Thần ngoại trừ chị gái đang hôn mê ở bệnh viện thì không có người nhà, hắn đã sớm tính toán muốn mang Minh Thần về nhà ăn Tết, nếu hôm nay không có chuyện này thì hai ngày nữa cũng sẽ đến kí túc xá đón cậu. Cảm thấy sớm mấy ngày muộn mấy ngày cũng không khác biệt lắm. Dù gì bây giờ cũng đang ở ngoài, vừa lúc mang luôn người về nhà. 
Minh Thần vẫn còn giãy dụa: "Không được mà, đã trễ như vậy rồi tớ không muốn quấy rầy người nhà cậu nghỉ ngơi, hay là... cậu tùy tiện thuê cho tớ một phòng nghỉ, tớ trả tiền lại cho cậu..." Hoằng Quang thay Minh Thần trả nợ cứ như một thói quen, không cho làm thì nói Minh Thần không coi hắn là anh em, còn nói cái gì mà trừ trực tiếp vào học phí, lâu dần cậu ra ngoài cùng Hoằng Quang cũng sẽ không nhớ mang theo bóp tiền. Hiện tại phải chi tiền ra nhất thời luống cuống tay chân. 
Hoằng Quang phì cười, xoay người lại, bẹo má Minh Thần kéo ra hai bên: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995294/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.