Giữa công và thụ, trước giờ rõ ràng là công phải mạnh mẽ hơn, nhưng vì cớ gì mà thụ trong tác phẩm này lại mạnh mẽ cưng chiều công thế này? Công rất thích khóc nhè, đây chính là hàng hiếm thật sự sắp tuyệt chủng luôn rồi! Ấy thế mà thụ lại yêu công, không có cách nào dứt ra được. Cuộc sống ấm áp của công và thụ dường như có thể khiến cho mọi người nghẹn họng, bởi vì họ hết lần này đến lần khác đều muốn ngược cẩu! Thật không công bằng, không công bằng! Nhưng bất mãn thì thế nào? Vẫn phải cam chịu số phận làm một cẩu FA! Bi ai, số kiếp thật là rất bi ai!
Tình yêu là không cách nào có thể đo đếm được. Đối với thụ, tình yêu dành cho công đã sớm lớn hơn cả đại dương mênh mông. Chỉ cần cả đời công nguyện ý ở bên, thụ sẽ cưng chiều công cả đời không oán thán. Yêu là một lẽ thường tình của con người. Yêu ai, yêu cả đường đi lối về. Công muốn khóc, thụ tình nguyện làm bờ vai, trọn đời bảo vệ công, trọn đời chở che cho công bước qua những tháng ngày dông bão. Có câu nói rất hay: Tiền rất quý, nhưng không quý bằng tình. Có tiền nhưng không có tình cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi!