Trong ánh lửa, những ký ức về Lưu Vỹ Đình và Liễu Vỹ Đình trong đầu được tua lại một lượt.
Tôilặng lẽ nhìn ánh lửa đỏ nuốt trọn tờ giấy, những nơi màu đỏ liếm qua chỉ còn lại chút tàn tro, thỉnh thoảng bay lên trên không.
Lửa tắt rồi, tôi bắt đầu hối hận về sự xốc nổi kỳ quặc này của bản thân.
“Quên rồi chứ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
“Hả?”
“Những ký ức liên quan đến cái này.” Cô ấy chỉ chỗ tàn tro trên mặt đất.
“Không.” Tôi lắc đầu, “Vẫn nhớ.”
“Vì thế nói đốt chẳng có tác dụng gì. Nếu có tác dụng, thế giới này chẳng đã là một mảng tro tàn rồi sao.”
“Bỏ đi.” Tôi thở dài, “Dù sao cũng đốt rồi.”
“Khi đó anh mất bao nhiêu tâm huyết viết thư tình, cứ thế mà đốt đi há chẳng đáng tiếc sao?”
“Sao cô biết đó là thư tình?” Tôi cao giọng.
“Cái này… ờ…” Cô ấy dường như phát hiện ra mình lỡ lời, “Đoán là biết.”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy đành nói tiếp: “Tôi chỉ xem một chút thôi.”
“Cô xem đến đâu rồi?”
“Kha Tử Long.”
“Đó là cuối thư rồi.”
“Xin lỗi.” Cô ấy gượng gạo cười, “Văn phong quá lưu loát, vô tình đã xem hết luôn.”
“Cô…”
“Nghĩ theo hướng tốt thì, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên muốn biết nội dung thư, tôi có thể giúp anh nhớ lại.”
Tôi không muốn để ý đến cô ấy, lấy xẻng hót và chổi quét sạch tàn tro trên đất.
Quét xong, cất chổi và xẻng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319771/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.