Thời tiết bắt đầu mát mẻ.Chân của Vinh An đã khỏi, lại tràn đầy sức sống, tung ta tung tẩy, khiến người ta nghi ngờ có thật đã từng bị thương.
Thường xuyên đi tới Yum, thỉnh thoảng sẽ gặp Martini tiên sinh.
Mà tôivới Vỹ Đình có lẽ cứ như vậy, không còn có thêm ký ức gì mới mẻ; trừ khi cái ông Mausolus kia lại tính ra cái tỉ lệ hy hữu cổ quái gì.
Tôi đã năm thứ tư rồi, cũng nên nghiêm túc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tôi thật sự không muốn học quá lâu.
Vì thế thời gian ở lại trường dài ra, thời gian ngồi trước máy tính ngắn lại.
Nhưng tôi và Vinh An vẫn thường cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng cậu ấy cũng sẽ mang bữa đêm đến phòng nghiên cứu tìm tôi.
Có lần tôi và cậu ta tới một tiệm ăn mới mở ở gần nhà để ăn cơm, vừa vào cửa phục vụ đã nói:
“Xin hỏi các anh có đặt chỗ không ạ?”
“Không.” Tôi nói.
“Vậy à…” Phục vụ tỏ vẻ do dự khó xử, nói: “Xin đứng đây đợi một chút.”
Sau đó đi vào bên trong.
Tôi và Vinh An thấp giọng nói với nhau không ngờ nhà hàng này làm ăn tốt như vậy.
Một lát sau, phục vụ đi tới nói với chúng tôi: “Xin mời đi theo tôi.”
Chúng tôi đi theo anh ta vào trong, phát hiện ra cả nhà hàng vắng tanh, vẫn còn gần 20 bàn trống.
Nói cho chính xác, trừ một bàn nào đó có ba người khách nữ ra, chỉ có hai người khách nữa là tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319747/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.