Sau lần đó, tôi lại đưa Liễu Vỹ Đình đến An Bình bốn lần nữa. Lần đầu tiên xe máy bị nổ lốp trước, lần thứ hai suýt không đề được máy; lần thứ ba đánh cược đổi cả hai lốp, nhưng đi được nửa đường thì trời bỗng đổ mưa; lần thứ tư cuối cùng cũng đến được bờ biển, nhưng mặt trời lại trốn trong mây, chết cũng không chịu ló ra. Tóm lại, bốn lần đều không ngắm được mặt trời.
Lần cuối cùng hỏng việc quay về, tôi cảm thấy rất xấu hổ, nói: “Anh mời em ăn cơm.”
“Nếu ngắm được mặt trời, có phải anh sẽ không mời cơm không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, “Anh vẫn cứ mời em ăn cơm.”
“Thật sao?” Liễu Vỹ Đình tròn mắt, như không tin.
“Đương nhiên.” Tôi gật đầu.
“Anh thật không giống người chọn khổng tước.” Cô ấy lại nói.
Tuy không thích cô ấy cứ nói về chuyện tôi chọn khổng tước, nhưng tôi đã quen với ấn tượng sâu sắc của người khác đối với khổng tước.
“Có lẽ anh là khổng tước biến dị.” Tôi nhún vai, bắt đầu học cách tự châm biếm.
Tôi để cô ấy chọn quán ăn, cô ấy chọn một quán có phong cách trang trí kiểu châu Âu. Sau khi gọi thức ăn, cô ấy nói: “Đúng rồi, em vẫn cứ muốn hỏi anh: sao lại lấy biệt hiệu là Kha Tử Long?” Tim tôi bỗng thắt lại, vì không để mình nhớ tới Lưu Vỹ Đình, tôi vội đáp: “Lúc học cấp ba anh dùng cái tên Tử Long này gửi truyện cười đi, được đăng.”
“Là truyện cười gì thế?” Hai tay cô chống cằm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319707/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.