Về động phủ, 1 tháng trôi qua mà xung quanh không có chút gì thay đổi. Đây là lần đầu tiên Trần Duyên rời xa cái ổ chó của hắn lâu đến vậy.
Cảm thán xong bước vào mật thất tu luyện, Trần Duyên quyết định biến nơi đây trở thành 1 vườn linh dược.
Không tạo luống, không cấy cày hắn muốn mọi thứ trở nên thật tự nhiên, Hắc Lâm chính là mục tiểu hướng tới nhưng nhìn vào vỏn vẹn 4 cây linh dược hắn lắc đầu thở dài
-Có vẻ mục tiêu còn quá xa xôi.
Thu lại suy nghĩ, Trần Duyên tĩnh tâm ngồi xuống. lúc này Chu lão lại hiện ra.
-Đây là động phủ của tiểu tử ngươi à, cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận đi.
Chu lão thả thần thức kiểm tra xung quanh rồi cảm thán.
Mặt Trần Duyên đen lại, rõ ràng là nhà của hắn không ngờ lão gia hỏa này mặt lại dày như thế.
-Ngươi lại đây, ta giúp ngươi nhập môn thần thông “Thần Khống Vạn Trùng”.
Trần Duyên hứng khởi, hắn đã chờ giây phút này rất lâu rồi.
-Đầu tiên ngươi phải kiếm cho bản thân 1 con linh trùng để làm bản mệnh trùng, đây là bước rất quan trọng linh trùng đó sẽ quyết định tương lai thần thông này của ngươi.
Trần Duyên nghi hoặc.
-Ta kiếm đâu ra linh trùng mạnh mẽ để làm bản mệnh trùng bây giờ?
Chu lão liếc nhìn hắn.
-Không phải ta đã để 1 cái trùng đãng kế bên cuốn thần thông (dỡm) rồi sao?
Lão giã trợn mắt hỏi.
Trần Duyên cười khổ kể lại ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/3129861/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.