Nhìn ba nữ nhân xinh đẹp cùng rời đi Trần Duyên xấu xa mỉm cười trong đầu đang nghỉ tới ước mơ trái ôm phải ấp.
-Hai vị muốn kiến tạo mật thất ở đâu.
Thấy Hạ Thảo cơ thể cũng phong mãn không kém gì mình Linh Diệu cũng đoán ra nàng Trần Duyên thường xuyên tưới tắm, tu vi của nàng cũng không hề thua kém đủ thấy hắn thường ngày yêu chiều tiểu nữ nô này như thế nào.
Dù sao thì thời gian sau này bản thân cùng con gái cũng ở lại đây không thể nào đắc tội được.
-Kìa Hạ Thảo muội đâu cần phải xưng hô nghiêm trọng như vậy, dù sao thì sau này ba chúng ta cũng coi như người một nhà cứ xưng tỉ muội cho thân mật.
-Nhưng... nhưng...
Thấy Hạ Thảo ấp úng Linh Diệu liền tiến tới cầm tay nàng.
-Không sao đâu, ta nghỉ Duyên tiểu đệ cũng không chấp nhất.
Thấy Linh Diệu cương quyết như vậy nàng cũng không nói gì.
Thấy nàng im lặng Linh Diệu tươi cười nói chuyện như cả hai đã quen biết từ lâu.
-Mật thất của muội ở đâu có gì tỉ qua nói chuyện thân mật làm bằng hữu khuê phòng.
Mĩ phụ thắc mắc, bởi vì khi xem qua thì không hề thấy phòng của Hạ Thảo.
-Bình thường muội ngủ ở phòng tu luyện cùng với chủ nhân.
Nói tới đây nàng liền đỏ mặt.
Linh Diệu cùng Linh Diệp nghe thấy liền hiểu ra ngay. Nàng quyết định chỉ đào một căn mật thất, từ khi trượng phu mất tới nay hai mẹ con nàng đã quen đi đâu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/3129836/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.