Bước tới một gian nhà rộng lớn, bên trong phòng ốc có thể lên đến cả trăm. Nơi đây vốn được xây lên cho các đệ tử tu luyện trong thời gian lưu lại. Không dừng lại lâu Trần Duyên đi tới phía sau vách núi, đó là nơi chư vị tiền bối tạo lập động phủ riêng của bản thân. Dù sao trận chiến này có thể lên tới cả trăm năm không thể đi đi về về được.
Bước tới động phủ đặt ở nơi hẻo lánh, Trần Duyên phóng ra truyền tin phù lập tức kết giới được mở ra. Bước vào thân ảnh quen thuộc vẫn bạch bào cùng với râu tóc bạc phơ khuôn mặt bất biến nhìn hắn.
-Đệ tử kính chào sư phụ.
Ánh mắt lão nhìn hắn trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng:
-Nhiệm vụ lần này ngươi làm rất tốt, ngay cả Đại Trưởng Lão cũng rất hài lòng quyết định khen thưởng trọng hậu.
Nói rồi từ tay lão một túi trữ vật lơ lững bay về phía hắn.
Trần Duyên đưa tay tiếp nhận, hắn biết chuyện này không thể nào giấu kín được nữa.
Thấy hắn tiếp nhận lão cũng thầm gật đầu lên tiếng.
-Dù sao ngươi cũng là đệ tử chân truyền ta cũng không áp đặt ngươi, muốn trở về tông môn hay ở lại tùy ở ngươi.
Biết lão nhân gia trước tới giờ vẫn không hề giới hạn hoạt động của hắn, lời nãy giờ cũng chỉ là cho tông môn một câu trả lời thích đáng, Trần Duyên ngầm hiểu liền cáo lui.
Hơn ba tháng lang bạt trong Ma Kiếm Lâm thực lực của hắn đã có buớc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/3129819/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.