Thái dương đã ngã màu vàng nghệ dòng người trắc thí cũng đã ngắn dần. từ một vạn tu sĩ giờ đây chưa tới hai ngàn người lọt qua cánh cửa thứ hai trắc thí thiên phú.
Kẻ thành công thì kinh hỉ ra mặt không ngừng khấn vái mộ tổ tiên bốc khói xanh. Còn người thất bại thì vẻ mặt bần thần thậm chí còn cố gắng van xin được ở lại làm đệ tử thí luyện thấp kém.
-Cánh cửa trắc thí thứ hai kết thúc, mời 2565 đạo hữu thành công thông qua quay lại nghĩ ngơi. Những kẻ thất bại hãy mau chóng rời khỏi nếu không giết không tha.
Không ai dám nghi ngơ lời nói của Ma Kiếm Tông những kẻ thất bại kéo nhau nhanh chóng rời đi.
-Đại sư huynh trắc thí thứ ngày mai mới bắt đầu, xin mời đại sư huynh quay về nghĩ ngơi.
Hữu Khí thận trọng.
Trần Duyên gật đầu rời khỏi.
-Ngày mai rất đáng để mong chờ đây.
Hắn thì thầm, ánh mắt vô tình liếc qua những nơi có người ẩn núp. Trần Duyên vốn trời sinh nhạy bén hơn người nay trùng hợp xuất hiện thần thức mặc dù hắn không sử dụng nhưng lại có thể cảm giác được có kẻ hiện diện gần đó. Dù sao những tu sĩ Trúc Cơ kì kia cũng không phải cố ý che dấu bản thân chỉ là những tên kia tu vi quá thấp kém không thể nào phát hiện.
Đi tới căn phòng tồi tàn mà tông môn dựng lên cho tán tu ở lại, hắn gõ cửa.
-Rồi rồi ta không có điếc đặc.
Giọng nói ồm ồm phát ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413696/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.