Mặt trời đã lên, từng tia nắng ban mai xuyên qua khe cửa đậu trên ngọc thể nữ nhân. Trên giường hai tiểu la lị ngủ li bì nhưng lại ôm hắn cứng ngắc quyết không chịu rời bỏ.
-Đại sư huynh, Lan Anh đạo hữu đã tới.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa của Tưởng Lệ làm Trần Duyên tỉnh giấc. Nhanh chóng đánh thức hai sâu ngủ này, hắn lơn tiếng nói vọng ra.
-Sư muội mau mời Lan Anh đạo hữu tới phòng khách, ta chuẩn bị một chút liền đi ra đón tiếp.
Kiếm cớ đuổi khéo nàng Trần Duyên vỗ về nhị nữ.
-Hai tiểu thê tử của ta, trượng phu các nàng việc gấp trên thân không thể ở lại thêm nữa.
Lệ Lệ cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, đêm qua nàng thật sự quá điên cuồng, giờ đây cả người đều rã rời. Nhưng Liễu Liễu thì đã tỉnh giấc từ bao giờ, luồn tay xuống dưới chăn bắt lấy thanh thiết nóng ngây thơ mỉm cười.
-Chàng thật sự muốn ra ngoài đó với hung khí này sao?
Trần Duyên thật sự bất đắc dĩ, đó chỉ là điều hiển nhiên ở nam nhân. Buổi sáng sinh lực tràn trề lại được nằm trong vòng tay của hai mĩ nhân đầy xuân sắc không khỏi mắc trường hợp “trên bảo dưới không nghe”. Cuối cùng hai tiểu la lị đành phải giúp hắn khiến cự long hạ hỏa.
Giúp Trần Duyên khoát lấy đạo bào, Lệ Lệ, Liễu Liễu bí mật theo cửa sau rời khỏi biệt viện.
Lấy lại tinh thần sảng khoái hắn nhanh chân đi tới chính sảnh, nơi đó Tưởng Lệ cùng Lan Anh an vị trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413644/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.