Khoảng khắc mà Trần Duyên như đã bước một chân vào Ngọ Môn Quan, không ai nghĩ hắn có thể thoát khỏi một kiếp này. Chính Thanh Thiên cũng vô cùng khẳng định, hắn đã từng hạ sát một yêu thú cấp hai Đinh đẳng với chiêu thức này.
Hắn không tin Trần Duyên lại có bản lĩnh cao cường hơn yêu thú Đinh đẵng. Nhưng lại có một kẻ không cam tâm, kẻ đó chính là Trần Duyên. Hắn đã cố nhẫn nhịn chính là đợi giây phút này. Trong sát na tử thần âm thầm mời gọi thì những kí ức cũ lại hẹn mà lũ lượt kéo về.
Bên trong đấu thú trường, một tiểu hài tử không vượt quá tám tuổi tay cầm chủy thủ khắp người đều là máu. Trước mắt nó chính là lão hổ to hơn trung niên trưởng thành, dù súc sinh kia chỉ là dã thú nhưng lại có thể dễ dàng ăn thịt cả người lớn.
-Này lão Tứ, trận này ngươi lại đặt cho tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dưới kia sao?
Một lão giã bụng bự vẻ ngoài hào nhoáng không ngừng vung tiền, lão quay qua hỏi chuyện người bạn già đã kiếm được không ít lợi lộc trên người tên tiểu tử kia.
-Hừ ngươi nghĩ ta bị ngu sao? Đại hổ dưới kia đã xé xác trên trăm nhân mạng, lão bản của đấu thú trường này mất không ít công sức mới giăng bẫy bắt được. Đừng nói một, thậm chí mười kẻ như hắn cũng không thể làm gì được.
Lão già râu dê nổi khí đáp.
-Ha hả, nghĩ được như vậy chứng tỏ ngươi không phải là kẻ ngốc.
Cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413610/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.