Đứng trước đối thủ mà hắn không có chút khả năng đào thoát, Trần Duyên không còn cách nào khác mà bất đắc dĩ phải dụng tới.
-Ngươi… ngươi…
Có lẽ Tần Khung cũng nhận ra nguy cơ, hắn không một chút do dự quay người tháo chạy.
-Đạo hữu nghĩ bản thân có khả năng trốn thoát sao?
Trần Duyên cười gằng, xiết chặt Địa Lực Phù trong tay. Trên không trung, từ hư vô bỗng dưng xuất hiện cơn gió xoáy cao hơn trăm trượng như muốn đánh tan màn đêm.
Thân là người thi triển Trần Duyên kinh hoàng không kém, uy lực một kích của tu sĩ Kim Đan đây cũng chính là lần đầu hắn chú mục.
Cơn lốc xoáy như lỗ đen không đáy tham lam nuốt chửng tất cả sinh linh trên đường đi của nó.
-Ah…ah…ah…
Tần Khung lúc này không còn là kẻ hét ra lửa, khạc ra khói. Hắn cố gắng niếu chặt, đôi song thủ vững chắc bám sâu xuống mặt đất.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nào trốn thoát, cả vùng gần trăm dặm liền bị cày nát. Tảng nham thạch khổng lồ không hề thua kém ngọn đại sơn bị cơn gió kéo lên không trung cuốn theo Tần Khung vẻ mặt tuyệt vọng.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên khí hộ thân liền vỡ nát. Từng tia phong hệ chân khí như hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm đâm xuyên qua nhục thể. Cơn đau đớn xuyên thấu tim gan khiến hắn cả người co quắp lại.
Tưởng rằng giờ chết đã điểm thì bỗng chốc cơn gió xoáy khổng lồ biến mất không để lại một chút tâm hơi. Tần Khung không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413607/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.