- Hihihi Tuyết Tuyết đây không phải lúc để ngươi đùa giỡn, mau chóng giúp tỉ tỉ truy tìm tung tích hai vị sư đệ.
Nàng nhột nhạt rùng mình khiến cho đôi núi cao kia cũng run rẫy theo.
Tiểu cẩu đầy cơ linh, tuy có một chút ủy khuất nhưng vẫn hướng nàng ngửi ngửi hai đồ vật có mùi của hai kẻ kia. Với khứu giác kinh người, chỉ cần hai hơi thở tiểu cẩu đã tìm ra hướng đi của bọn chúng. Ngay tức khắc liền lộ ra tốc độ kinh người không hề thua kém yêu thú cấp hai lần mò trong rừng rậm lao đi.
Sau hơn nữa canh giờ vòng vo cuối cùng năm người một cẩu đã tìm tới nơi giao chiến.
- Nơi đây khẳng định là đã diễn ra cuộc chiến ác liệt.
Hương Lan dẫn đầu dò xét.
- Chúng ta mau tản ra tìm kiếm xung quanh.
Tất cả đều tán thành.
Rốt cuộc ngoài những vết tích đổ nát thê thảm thì năm người đều trắng tay quay trở lại.
- Không thể nào, làm sao có thể một chút sơ hở cũng không có.
Hàn Viên đã gấp không chịu được, không biết kết cục của ba kẻ ra sao thì hắn cũng là kẻ chịu thiệt.
- Khoan đã.
- Sư muội đã tìm thấy manh mối gì sao?
Mọi người đều tập trung hướng nhìn vào Hương Lan.
- Không sai, Tuyết Tuyết đã tìm thấy mùi vị của kẻ sống sót để lại.
Nàng vẻ mặt xám xịt.
- Là kẻ nào, Trần Duyên hay là hai kẻ kia?
Mĩ phụ Lương Tiểu Xuân hối thúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413594/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.