Chương trước
Chương sau
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, chỉ sau ba hô hấp Hắc Bạch Lưỡng Nghi Trận đồ án đã hình thành. Chính hắn cũng có phần kinh ngạc, nhớ tới một năm trước liền mất nữa ngày mới có thể tạo ra một hình thù xiêu vẹo tốc độ trưởng thành này thật sự khiến cả Chu lão chứng kiến cũng có phần khó tin.

- Tiểu tử này không lẽ là một thiên tài trận pháp.

Lão cũng không thể lí giải, từ trước đến nay thân là tu sĩ Nguyên Anh kì đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu thiên tài vực dậy hay ngã xuống. Nhưng bọn chúng cũng không thể trong một năm lại có trưởng thành vượt bậc như hắn. Ban đầu Chu lão cứ đinh ninh rằng nếu muốn thành thục trận pháp này mất không ít hơn mười năm xương máu, còn hắn lại chỉ dùng vỏn vẹn một năm để thành thục.

- Nhất Lục, Nhị Lục đã tới lúc để ta chứng kiến thành quả bấy lâu nay của chúng ta.

- Xoẹt…xoẹt…

Cặp Lục Đường Lang hiểu ý hắn cũng hưng phấn song đao múa loạn.

- Hắc Bạch Song Sát.

Từ bên trong đồ án kì dị, hai luồng chân khí không đồng nhất len lỏi qua từng thớ thịt xâm nhập vào trong nội thể.

- Nhất Lục, Nhị Lục cùng lúc cảm nhận được luồng sức mạnh kì lạ dâng lên đại não.

- Keng…keng…

Hai chi trước chính là hai đại đao khủng bố đã không thể nhẫn nại mà không ngừng chém vào nhau gây ra những tiếng đinh tai nhức óc.

- Hahaha nếu như các ngươi đã hưng phấn như vậy thì ta cũng không thể cản trở. Còn chờ gì nữa mà không tiến lên phanh thấy súc sinh kia.

Nhờ Thần Khống Vạn Trùng mà Trần Duyên cùng song Lục Đường Lang tinh thần hòa cùng một thể. Hắn cũng bị sự hưng phấn kích phát song mục đỏ ngầu tràn ngập sát khí.

Hắc bạch tia chớp đồng thời tạo thế gọng kiềm khóa chặt mọi lối thoát. Tiểu Huyết đã được Trần Duyên truyền âm từ trước mặc dù rất không cam lòng, nó muốn tận tay trả thù cho đồng bạn nhưng không thể khiến Trần Duyên đổi ý đành lùi lại phía sau trợ trận.

Sau lưng là núi đá trước mặt lại là khát máu linh trùng Hồng Điệp Trư đã bị khóa chặt không thể đào tẩu. Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nang yêu thú đã thể hiện bản chất mà đa số nhân loại đều không thể nắm giữ.

Dựa vào kí ức hàng vạn năm truyền thừa Hồng Điệp Trư giữa thời điểm chí mạng thiên phú vốn ngủ yên trong huyết mạch thức tỉnh. Đôi điệp sí tỏa ra hồng quang chói lòa dần dần biến lớn bao bọc lấy cơ thể.

Chứng kiến khối cầu kì dị kia Trần Duyên được một phen trố mắt. Cặp Lục Đường Lang khát máu lại không hề có hứng thú với những thứ kì dị, chúng chỉ biết thực thi mệnh lệnh của hắn “tàn sát”.

Đôi song đao hắc bạch hào quang tạo ra những tia chớp biến ảo, kẻ khác nhìn vào chỉ trong thấy chúng chứ không hề nhận ra đấy chỉ là những cái bóng chưa hề tiêu tán còn thực thể đã chém xuống từ khi nào.

Tới khi thứ ánh sáng huyền ảo kia tắt dần, trên đất chỉ còn cặp Lục Đường Lang sức lực đã kiệt quệ. Bọn chúng đã dồn hết khí lực cho đòn tấn công vừa rồi khiến nhục thể gần như đã không thể đứng vững.

- Bọn chúng còn chưa đủ lịch luyện, không thể khống chế thứ sức mạnh kinh khủng kia làm quá nhiều nguyên khí bị thất thoát. Có điều lần đầu gây ra sát thương như vậy thì đã không tệ.

Chu lão ánh mắt sáng như gương không một chút ngập ngừng chỉ rõ thiếu sót. Lão không hề che giấu nụ cười hài lòng nhìn tới.

Nơi bọn chúng giao đấu đã bị san phẳng, không chỉ Hồng Điệp Trư hơi thở bất định thì ngọn núi đã sau lưng cũng đã bị một đao trảm rớt.

- Khà…khà… tiểu tử ngươi quả tốt số, tiểu trư này đã thức tỉnh huyết mạch từ thượng cổ, tương lai trưởng thành khẳng định không tệ.

Lão vốn là Nguyên Anh tu sĩ, từ “không tệ” từ miệng cũng chính là để nói tới thực lực ít nhất cũng là Kim Đan trở lên.

Trần Duyên vẻ mặt không mặn không nhạt nhìn Hồng Điệp Trư hơi thở cực kì yếu ớt dưới chân.

- Ngươi nghĩ sao Tiểu Huyết?

Bên cạnh, Tiểu Huyết đôi càng nghiến lại tạo ra tiếng rít khó nghe. Đột nhiên nghe Trần Duyên hỏi tới đại trùng liền chần chờ hồi lâu nhưng cuối cùng cũng quyết tâm cắn răng lắc đầu.

- Hừ tiểu hài tử, ngươi còn tính tình trẻ con. Chỉ là một chút bất đồng nhỏ nhặt, nghe lời lão phu chỉ cần vài ngàn năm ngươi liền có một hảo thủ trong tay sai đâu đánh đó.

Chu lão khì mũi coi thường, yêu thú thức tỉnh huyết mạch dù chỉ là một con yêu thú cấp một Bính đẵng nhỏ yêu nhất nếu như có được dư thừa cơ duyên cũng có khả năng đột phá yêu thú cấp ba hùng mạnh chứ đừng nói chi đây là là yêu thú cấp hai. Lão khẳng định dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải ngứa tay bắt cho bằng được.

Nghe lời Chu lão răn dạy Tiểu Huyết chỉ có thể nuốt uất ức vào trong nhẫn nhịn.

Trần Duyên sau một hồi ngẫm nghĩ, lấy ra một túi linh thú khác thu Hồng Điệp Trư vào bên trong.

- Tiểu tử sao ngươi không nắm lấy thời cơ lập khế ước, chẳng lẽ ngươi không biết nếu như súc sinh này hồi phục thì công sức đều sẽ đổ sông đổ biển.

Chu lão nộ khí hét lớn.

- Ta là khống trùng tu sĩ, những yêu thú này dù thực lực mạnh tới đâu cũng không thể khiến ta nổi lên một tia hứng thú.

Lời nói hắn mạnh mẽ không thể suy suyễn.

Chu lão bần thần trong khỏng khắc nhưng rồi cũng mỉm cười hài lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.