- Tiểu tử, tiểu tử...
Chu lão bất an thúc giục.
- Chu lão, ta đã nhập định bao lâu?
Cuối cùng hắn cũng có động tĩnh, lão cũng từng trải qua cùng linh trùng nhập thể hàng vạn lần nhưng đây là lần đầu xuất hiện khí chất kì lạ này.
- Ngươi đã mất hết sinh cơ trong ba hô hấp.
- Ngàn năm trôi qua cũng chỉ là ba hô hấp.
Trần Duyên thở dài, trong giọng nói hắn đượm vẻ tang thương của thời gian.
Kiếm mục dần mở lớn.
- Tiểu tử, mắt ngươi…
Chu lão nhanh chóng nhận ra sự khác biệt. Bên trong song mục đồng tử hắn không còn hình tròn như nhân loại vốn có mà đã trở thành hình vuông góc cạnh.
- Thế gian này không ngờ lại có quá nhiều thứ ta không biết.
Môi mắt chớp động, từng gốc cây ngọn cỏ tưởng chừng như thông thường nhưng trong mắt hắn bọn chúng đề tràn ngập linh khí. Từng vân gỗ không khác gì những đường kinh mạch len lõi chung chuyển linh khí phủ thấp thân cây.
- Thế gian vạn vật nơi nơi đều ngập tràn linh khí thế nhưng trời cao lại bất công, thứ là linh thảo cao quý biết bao kẻ phải ước ao, còn lại chỉ đành phải mang kiếp dã thảo khó khăn sống sót.
Ngàn năm chính là mấy kiếp người, trôi nỗi trong khoảng không vô tận đã khiến nhân sinh của hắn đã tiến một bước dài.
Hé nhìn bên trong y phục, đồ án Tinh Thần đã khắc trên ngực. Trần Duyên giờ đây thân mang trọng trách nặng nề chiếm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413582/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.