Cống Hiến Điện nơi bàn trao đổi quen thuộc vẫn là dáng ngồi không thể nhầm lẫn với bất kì ai. Cao Hàn miệng ngáp ngắn ngáp dài dùng tay áo đuổi đi mấy con ruồi đang bay qua bay lại làm phiền lão.
- Hừ thú triều chết tiệt, cứ diễn ra liên miên khiến thân già ta đây không sơ muối được gì, cả ngày cũng chỉ có lũ ruồi bầu bạn.
Hắn chán nãn dựa lưng vào tường thở dài ngao ngán.
- Hahaha Cao sư huynh đúng là mơ được ước thấy, Trần Duyên ta lần này mang tới cho ngươi không ít lợi lộc đây.
Cao Hàn rung mình vội vàng bật người dậy, hắn ngơ ngác nhìn quanh những tên chấp sự khác, bọn chúng vẫn buồn chán ngồi đấy.
- Chẵng lẽ chỉ có ta nghe thấy giọng nói vừa rồi?
- Cao huynh khí thế vẫn không hề thuyên giảm.
Trần Duyên bất ngờ từ hư không hiện thân khiến Cao Hàn bật ngữa.
- Hahaha lão Cao ngươi không lẽ ngồi một chổ khiến xương cốt cũng mục cả rồi.
- Hừ xương cốt của ngươi mới mục.
Lão Cao nổi khí quay qua hét vào lũ đồng bạn.
- Hì hì hì Trần tiểu huynh đệ ngươi…ngươi tu vi của ngươi không lẽ…
Cao Hàn cười nịnh nọt bỗng nhiên nhận thấy tu vi của Trần Duyên đã sâu không lường. Hắn mấy chục năm tu vi đã là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn nhưng lại không thể nhìn thấu thực lực của đối phương đương nhiên kết quả chỉ có một. trước mắt hắn chính là tiền bối Trúc Cơ kì.
- Không…không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413570/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.