Nắm trong tay địa đồ Trần Duyên thập phần hài lòng, tuy nội tâm có chút nôn nóng nhưng cũng không vội đi ngay. Dù sao một tên tu sĩ Trúc Cơ mất tích vài ba tháng cũng không phải là điều gì thất thường.
-Lam Linh đạo hữu có được địa đồ tường tận tới mức này ắt hẵn cũng là người vùng này đi?
-Không sai, ta động phủ xác thực là gần đó kiến tạo nên mới có thể cùng tên súc sinh kia có chút qua lại.
Nàng nghiến răng hận không thể tự tay xé hắn thành trăm mảnh.
-Nếu đã như vậy thì lại càng thuận tiện, mãnh long không thể so sánh cùng địa đầu xà. Hay là đạo hữu vì ta mà dẫn đường, không phải chính đạo hữu cũng muốn đem hùng mật quay trở về sao?
-Chuyện này…
Lam Linh có chút do dự, dù hắn đã ra tay nghĩa hiệp cứu nàng một mạng nhưng mĩ phụ cũng nhìn ra được chủ ý của hắn hoàn toàn đặt lên người của tên Thiên Dẫn xấu số. Nàng cũng chỉ là vận số không tệ trùng hợp không phải chết. Lúc này trong người nội thương còn chưa thể hồi phục nếu như tên kia giỡ trò thì…
-Nếu như đạo hữu đã có chuyện khó nói thì ta cũng không cưỡng cầu, chỉ là đừng nhắc tới nội thương trầm trọng kia, chỉ cần dâm độc phát tán ngươi liền chôn xác tại nơi đây thôi.
Hắn mặt ngoài thiếu kiên nhẫn, hừ lạnh quay người trực tiếp bỏ đi. Mĩ phụ chột dạ, nàng ngọc thủ xiết chặt quyết dẹp bỏ mâu thuẫn trong đầu vội vàng chạy tới khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413543/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.