Khi biết Trần Duyên vì thê tử mà không tiếc hết thảy lấy về bảo vật Lam Linh thập phần ngưỡng mộ nàng. Hai nữ nhân chỉ nữa ngày cùng nhau trò chuyện đã trở nên quen thuộc xưng nhau tỉ muội vô cùng thuận lợi.
-Màn đêm sắp kéo tới chúng ta dừng lại nghĩ ngơi tại đây.
Trần Duyên xung phong đi trước dò đường, mắt trông thấy thái dương khuất dần liền ra hiệu tạm thời dừng lại.
-Tướng công chủ ý không sai, trong rừng sâu này ban đêm vô cùng nguy hiểm.
-Lam Linh tỉ tỉ, thương thế trong người đã bớt đi phần nào chưa?
Kim Liên nhẹ cười, hướng Lam Linh quan tâm dò hỏi.
-Tỉ đã phục dụng chữa thương đan dược, thương thế ắt hẵn khụ…khụ…
Nàng cơn khống thổ bất chợt ập tới.
-Tỉ thổ huyết rồi, chắc hẳn là do đan dược quá kém. Nếu không nhanh chóng chữa lành e rằng sau này để lại ám bệnh trong người.
Kim Liên lo lắng, nàng trong túi trữ vật lấy ra lọ đan dược thận trọng lấy bên trong ra một viên đan linh khí bức người.
-Lam Linh tỉ mau phục dụng nếu không tỉ không thể cầm cự qua được đêm nay đâu.
-Không được, đan dược này quá quý giá ắt hẳn là báu vật giữ mạng của muội ta làm sao có thể…
Lam Linh không phải là kẻ mù, nàng tầm mắt không tệ đã nhận ra thứ này giá trị liên thành nên ngập ngừng từ chối.
-Muội sao có thể tận mắt trông thấy tỉ có mệnh hệ nào, muộ vẫn còn một viên là do tướng công cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413539/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.