Ngày hôm sau Lam Linh mắt phượng dần hé mở, lực lượng đang từng chút một quay trở lại với nàng. Chưa kịp nhận thấy điều gì xung quanh thì nhục thể chỉ khẽ cử động hạ thể đã nhói lên khiến nàng bất giác rên lên thành thành tiếng.
Ngọc thủ xoa nhẹ, nàng hoảng hốt nhận thấy một mảnh lầy lồi vẫn còn bên dưới. Tinh hoa hắn bắn vào trong này sau mỗi cử động lại bị ép dồn nén bắn ra ngoài không ngớt.
-Lam Linh, tỉ vẫn còn chưa khỏi hẵn, đừng vận sức quá nhiều.
Kim Liên nhận ra nàng đã tỉnh giấc mở lời an ủi.
-Kim Liên muội chuyện đêm qua là sự thật?
-Là sự thật, tỉ muội chúng ta đều đã là người của chàng, tỉ sẽ không còn cô đơn, còn tướng công, còn các tỉ muội sẽ luôn ở bên tỉ.
Trần Duyên cũng tiến bước lại gần, bế nàng ngọc thể ngồi xuống trên giường đá.
-Liên nhi dù nàng có nói gì chăng nữa trong thâm tâm ta đã xem nàng là Trần Duyên này thể tử. Dù nàng có dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không thể thoát khỏi tay ta đâu.
Mĩ phụ sắc mặt biến chuyển lạnh lùng, song mục toát ra nồng đượm sát khí, nghiến răng từng chữ.
-Ngươi đừng mơ tưởng có thể lợi dụng trong lúc nguy cấp chiếm lấy ta thân thể liền có thể khiến Lam Linh này khuất phục cam chịu trở thành nữ nhân dể ngươi đùa bỡn.
-Lam Linh tỉ.
Kim Liên bồn chồn lo lắng.
-Ta cùng ngươi từ đầu chỉ là công bằng trao đổi, ta cùng ngươi hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413533/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.