Biểu hiện của hắn từ lâu đã thu vào toàn bộ trong mắt Trần Duyên, hắn đối với Lôi Lâm kẻ vô ơn vô nghĩa này đã sớm không thuận mắt.
-Khà khà khà quả nhiên Ma Kiếm Sơn này đối với đệ tử bao che không nhỏ a.
Lôi Lâm động tĩnh vô cùng gây chú ý nhưng 5 tên đệ tử thủ vệ gần đó một chút cũng không có ý định ra tay, thậm chí lực tập trung còn đổ dồn về phía Trần Duyên. Rõ ràng bọn chúng muốn nhân cơ hội Trần Duyên đáp trả liền ra tay chấn áp hắn.
-4 tên Trúc Cơ trung kì, tên râu quai nón kia lại là Trúc Cơ hậu kì tu sĩ hàng thật giá thật. Những kẻ này mà ra tay cũng là phiền phức không nhỏ.
Trần Duyên nhận thấy không khí xung quanh không phải là thời cơ thuận lợi để ra tay, hắn cũng không có tông chủ chống lưng. Tại chổ này hạ sát Lôi Lâm chính là trần trụi bất kính, chỉ cần bị hạ cái danh tàn sát đồng môn sợ rằng sư phụ cũng khó lòng che chở.
-Các ngươi trong Cấm Địa có nhìn thấy Hà Diệu sư muội không?
-Hà Diệu sư tỉ lúc nãy có cùng chúng tỉ muội trở ra Cấm Địa nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng theo chân vị tiền bối nào đó rời đi.
Bạch Long ngẫm nghĩ nói ra.
-Hời…ắt hẵn là Thất Trưởng Lão a.
Thở dài chán chường, Trần Duyên đối với tiểu cô nương năm xưa nhớ mong da diết. Cứ ngỡ rằng lần này tới đây chính là cơ hội để nàng cùng hắn hàn huyên sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413507/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.