Hôm đó Trần Duyên đi tới tiểu kiều, bước theo sau hắn Kim Liên mĩ phụ chăm chú đứng nhìn.
-Liên nhi.
-Ân tướng công.
Hắn sắc mặt không rõ buồn vui nhìn xuống ao sen thơm ngát.
-Hạ Thảo tình hình cũng may nhờ nàng nhanh tay xử trí nếu không ta sẽ ân hận cả đời.
-Tướng công đừng nói như vậy, Hạ Thảo tỉ chỉ đang bế quan tiềm tu thôi. Chờ ngày tỉ ấy xuất quan sợ rằng chàng cũng không còn thương thiếp như trước nữa.
Kim Liên không muốn thấy Trần Duyên tự tổn thương chính mình, mĩ phụ ỷ ôi bắt lấy tay hắn.
-Nàng cả ngày chỉ biết câu dẫn ta, Hạ Thảo là nương tử của ta nàng cũng không ngoại lệ. Chờ khi nàng ấy tỉnh dậy chúng ta rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ rồi.
-Thiếp sinh ra chính là để câu dẫn chàng nha. Với lại Mộc Linh Quả chàng đưa cho tỉ ấy chính là cực lớn cơ duyên nha, Huyền Vũ Hồng Liên của thiếp khiến Hạ Thảo tỉ thanh tĩnh tu luyện nên thiếp cảm nhận được một áp lực cực lớn từ tỉ ấy, thậm chí còn ẩn ẩn muốn vượt qua chàng.
Sau khi Bách Niên Chi Chiến qua đi, trong lúc Trần Duyên vẫn còn đang chán nản vì một chuyến đi công cốc thì sư phụ hắn đã sai người mang tới một túi trữ vật. Bên trong chỉ đọc nhất một thứ quả, thông qua truyền âm phù Trần Duyên biết được báu vật hắn cầm trên tay chính là vạn năm Mộc Linh Quả hắn liền không nghĩ ngợi đưa cho Hạ Thảo phục dụng. Thần thông thì Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413420/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.