Trần Duyên lần đầu trong đời thụ phải thương thế nặng đến nhường này, hắn sau lưng thấp thoáng lộ ra xương trắng hếu. Một đòn công kích không chỉ lực lượng nặng nề, vô số tia hỏa khí giống như kim châm tàn phá lục phủ ngũ tạng.
Dù kẻ ra tay thủ ác kia đã ngã xuống nhưng hậu quả để lại cũng không vì thế mà thuyên giảm. Không ít trị thương đan dược được Trần Duyên điên cuồng thôn phệ nhưng dường như chỉ là muối bỏ biển, tất cả dược lực đều bị ngọn lữa hung ác kia thiêu rụi.
-Kẻ xuất chiêu kia lai lịch hẵn không nhỏ, hỏa tính trên người tiểu tử ngươi không chỉ đơn thuần thiêu đốt mà còn ẩn ẩn trong đó năng lực thôn phệ. Lão phu hiện tại chỉ có thể giúp ngươi ức chế chúng còn về lâu về dài thì khó mà nói trước được.
Chu lão sắc mặt nghiêm trọng, song thủ thả ra hai luồng khói trắng bao bọc lấy vết thương. Quả nhiên dị hỏa đã bị lão trói buộc lại một nơi chứ không còn xu hướng xâm thực như trước, nhưng hỏa diễm lại không hề có dấu hiệu xuy yếu.
-Rốt cuộc chỉ còn lại thứ này…
Nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ do Ngọc Ánh bí mật trao cho. Một làn hương dịu ngọt từ bên trong thoát ra ấy vậy mà lại từ từ xoa diệu đau đớn. Trần Duyên kinh hỉ khôn cùng rõ ràng vật ẩn chứa bên trong đó mang lại hiệu dụng kinh người.
-Đây là…đan dược?
Một tiểu hồ lô chỉ vừa bằng đầu ngón tay, đan hương nồng nặc nơi khoang mũi. Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413403/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.